Danh mục

Hoàng Hôn Sớm

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 106.16 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ðó là cá tính của hắn. Mỗi lần gặp tôi, hắn chỉ cần giật mạnh ba cái ở phía sau lưng tôi để thay cho lời chào hỏi hoặc báo hiệu một điều gì dó quan trọng...Ngày thứ bảy đã vơi đi hai phần ba thời gian. Một buổi chiều thật tuyệt! Ðứng trên hành lang tần hai của ký túc xá, nhìn thẳng ra phía tây, những rừng thông và những sườn núi trải dài mênh mông... Ba cái giật sau áo.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoàng Hôn Sớm Hoàng Hôn SớmÐó là cá tính của hắn. Mỗi lần gặp tôi, hắn chỉ cần giật mạnh ba cái ở phía sau lưng tôi đểthay cho lời chào hỏi hoặc báo hiệu một điều gì dó quan trọng...Ngày thứ bảy đã vơi đi hai phần ba thời gian. Một buổi chiều thật tuyệt! Ðứng trên hànhlang tần hai của ký túc xá, nhìn thẳng ra phía tây, những rừng thông và những sườn núitrải dài mênh mông... Ba cái giật sau áo.-Gì vậy mà?-Tao báo cho mày một tin mừng.-Tin gì?-Khoan, mà sao mày buồn dữ vậy, bị bồ đá hả?Tôi “xứa” một cái vào mặt hắn. Hắn đứng trợn hai con mắt cua nhìn chằm chằm vào tôitỏ vẻ bực mình... rồi nói như quát nhằm để trấn an tôi:-Mày bị “bò” đá hả?-Ðồ ngốc. Bộ mày quên hẳn những ai là thành viên của nhóm “Tâm hồn cô đơn” sao?Hắn nhẹ gãi vào gáy mấy cái rồi cười xoà:-À... tao giỡn mà, tâm hồn cô đơn làm gì có bồ mà bị đá.-Lảng nhách, chỉ chừng đó thôi?Lại ba cái giật nữa nhưng tôi không buồn ngoảnh lại mà chăm chú nhìn theo những cánchim bay về trong hoàn hôn.-Không. Còn nữa.-Còn chi vậy?-Sáng mai Nhà Văn Hóa Thanh Niên có chiếu phim “hạ giá” cho sinh viên đó, nghe nóiphim hay lắm.-Phim gì?-“Anh Vẫn Yêu Em”... Lãng mạn không?-Ừ, lãng mạn thật. Mới nghe cái tên mà “tâm hồn cô đơn” đã run...-Ủa, bộ mày sợ phim lắm hả?-Ðâu có. Tao nói là tao rung động!-Ðúng. Mày rất là lãng mạn viên.-Dù có lãng mạn viên hay lãng mạn cục thì tao cũng không thể đi được.-Sao vậy?-Thì áo quần tao giặt ước hết rồi...Tôi lại tiếp tục quay mặt ra đồi thông... Hắn lại tiếp tục gãi gãi vào gáy...-Không sao, không sao, mày lấy cái áo sọc của tao mặc tạm vậy.-Cũ rích.-Cũ nhưng tao mới giặt và ủi hôm qua đó.-Thôi cũng được.Chiều thứ bảy lặng lẽ trôi qua. Nhóm “Tâm hồn cô đơn” tiếp tục công việc của mình.Chủ nhật. Một buổi sáng hè mệt mỏi. Mới sáu giờ sáng mà nắng đã lên cao. Nhà VănHoá Thanh Niên chật ních những người. Hắn ngồi tréo chân trên ghế đá và “phái” tôi vàmua vé. Tôi chen chúc giữa đám người xô đẩy không thứ tự hàng lối... Mười mấy phútmà vẫn chưa mua được vé, mồ hôi thì ướt đẫm cả người. Tôi giơ tay quệt mồ hôi trêntrán, lại thấy giật giật phía sau áo rồi mấy tiếng... rẹt... rẹt... từ phía sau nhỏ như mọtnghiến gỗ. Hình như áo ai đã bị rách, bực mình tôi quát:-Làm gì vậy mày?Tôi rờ tay vào chỗ áo bị rách, da tay và da lưng bị chạm vào nhau tạo nên một cảm giáckhông có khái niệm. Cái áo sọc của hắn thật sự hết thời sút chỉ đến một gan tay. Tôi địnhcho hắn một trận ra mặt... Nhưng trời ơi! Tôi chưa kịp mở miệng thì sự bất ngờ dồn đến.Trước mắt tôi không phải là hắn mà là một cô gái thật xinh. Mặt tôi đổi sắc, tim đậpmạnh, mồ hôi ra nhiều hơn, và lời nói đã đi vào bị động.-Ơ... ờ... xin lỗi anh, em vô ý!-... Xin lỗi cô, tôi hơi nặng lời!Tôi và cô bé cùng nhận tội một lúc, cả hai không nghe rõ nội dung câu nói của nhau,nhưng theo bản năng, tôi lại hỏi cô bé một câu cộc lốc:-Sao cô xé áo tôi?Cô sợ sệt cúi đầu biết tội:- Dạ không, em xin lỗi anh rồi... Em muốn nhờ anh chút xíu...Thấy vậy, tôi hạ giọng:-Cô định nhờ tôi việc gì?-Dạ, mua vé!“Mua vé. Tôi là nhân viên mua vé cho hắn và cô?! Chắc sáng nay mình gặp hên chăng?”Tôi nghĩ và nhận lời cô bé. Mua vé xong, tôi đi thẳng tới chỗ hắn ngồi.-Ê Tèo, mày có “đuôi” kìa.Tôi đưa ngón tay lên miệng suỵt một cái, hắn im bặt.-Mày mua vé chưa?-Rồi.Tôi quay lại nhìn cô bé nói:-Xin giới thiệu đây là Tí... Quạ... à không... đây là Tín Quang, bạn học chung trường,chung lớp và ở chung phòng với tôi. Và đây là bạn mới quen – Tôi quay sang cô bé – Xinlỗi, cô tên gì?-Dạ, Mỹ Hương!-À, đây là Mỹ Hương, bạn mới quen của tao – Tôi tỏ vẻ tự hào với “Ti quạ” “vì ngườihắn nhỏ xíu mà miệng thì luôn luôn nói như quạ, nên bọn phòng tôi đặt hắn là Tí quạ).-Còn đây là... Tèo... ăn...Tôi đưa hai con mắt đầy tròng trắng cho Tí Quạ hiểu ý, hắn phân giải:-À quên, Tuấn Anh, đây là Tuấn Anh.Mùa hè nóng nực nhưng nói móc nhau làm cho trời càng nóng hơn.-Thôi Mỹ Hương vào xem phim với chúng tôi đi!Lần này cô bé nhận lời và chúng tôi cùng ngồi chung một dãy ghế. Những chiếc quạt trầnđua nhau đẩy không khí xuống mặt đất. Thằng Quang thông cảm được, suốt buổi khôngnói gì, đôi mắt như dán chặt vào màn ảnh. Tôi thả khói thuốc tan hút theo từng chiềuquay của chiếc quạt và cố tìm vần dệt thơ để diễn tả cảm xúc của mình với Hương...-Anh Quang với anh học chung một lớp à?-Ừ, còn Hương?-Em học Sư phạm văn.-Sư phạm văn? Hèn chi Hương thích xem phim!-Bộ anh không thích phim?-Thích chứ.-Vậy trong tất cả phim Việt Nam, anh thích phim gì nhất?-“Anh vẫn yêu em”. Còn Hương?Hương hơi mắc cở nhưng nhanh nhẩu trả lời:-Em thích “Tâm hồn cô đơn”.-Ủa, Hương cũng cô đơn như...?-Không, đó là Hương thích, còn Hương vẫn có ba có má, có anh em và bạn bè đànghoàng chứ bộ!-Khi nào Hương rảnh đến ký túc xá chơi. Tụi anh ở dãy nhà D, phòng số 10.-Hay nói cách khác là D10 ph ...

Tài liệu được xem nhiều: