Quán ẩn mình dưới bóng mát của một hàng dương trên một mảnh đất gần con đường xuyên Viêt, nơi du khách thường dừng lại nghỉ ngơi đón gió biển vì từ đó về tới Sài Gòn cũng còn mất vài giờ lái xe. Trước đây quán rất đông khách nhưng từ ngày kinh tế khó khăn xe du lịch qua lại không nhiều, chỉ còn bọn trẻ địa phương thỉnh thoảng ra tắm biển, khi mệt nằm dài trên bãi cát trước quán. Đôi lúc họ cũng vào quán mua vài lon nước ngọt, nhưng hình như họ là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoàng Hôn Trên Biển Vắng Hoàng Hôn Trên Biển VắngQuán ẩn mình dưới bóng mát của một hàng dương trên một mảnh đất gần con đườngxuyên Viêt, nơi du khách thường dừng lại nghỉ ngơi đón gió biển vì từ đó về tới Sài Gòncũng còn mất vài giờ lái xe.Trước đây quán rất đông khách nhưng từ ngày kinh tế khó khăn xe du lịch qua lại khôngnhiều, chỉ còn bọn trẻ địa phương thỉnh thoảng ra tắm biển, khi mệt nằm dài trên bãi cáttrước quán. Đôi lúc họ cũng vào quán mua vài lon nước ngọt, nhưng hình như họ là sinhviên nên không tiêu xài rộng rãi như những du khách, nhất là du khách Việt kiều. Nhữngbuổi chiều vắng lặng bà chủ quán chỉ biết buồn buồn thở dài, và cô tiếp viên cũng buồnkhông kém, hết đứng lại ngồi, phủi bụi bàn ghế ngoài mái hiên, mặc dù chúng vẫn sạchsẽ vì mới được lau chùi.Ông ta thường tới vào những lúc hoàng hôn, ngồi tại cái bàn ngoài cùng gần bãi cát vàchỉ gọi độc nhất một món cà phê sữa. Ông ta ngồi đó nhìn ra biển, trầm lặng đến u buồn,và hầu như không biết đến người xung quanh. Ly cà phê nhiều khi còn nguyên vẹn khiông ta đứng lên ra về.Khi ông ta tới lần đầu tiên Liễu tường ông ta cũng chỉ là một du khách như mọi người.Ông ta đi chậm chạp, tay cầm cây gậy ngắn vì đã có tuổi. Thế nhưng khi ông ta trở lạinhiều lần sau đó thì Liễu biết rằng ông ta chỉ là một người khách địa phương. Kể ra cũnglạ, chỗ này hẻo lánh, không có mấy khách sang trọng như ông ta. Chiếc Toyota đen bóngđậu lại bên đường, người tài xế nhanh nhẹn mở cửa xe đỡ ông ta xuống, cúi đầu khi ôngta nhỏ nhẹ cám ơn, và yên lặng đứng nhìn ông ta ngồi hẳn xuống ghế rồi mới đem xe điđậu ở một chỗ nào đó, một vài giờ sau mới trở lại đón ông ta về.Ông ta trở thành thân quen đến độ thấy ông ta là Liễu tự động pha cà phê mang ra, khôngcần ông ta gọi, và lần nào cũng thế, ông ta chỉ nhỏ nhẹ cám ơn. Ông ta ngồi lâu hơn bấtcứ người khách nào nhưng bà chủ cũng như Liễu không bao giờ phiền lòng vì quán vắng,và khi đứng lên ông ta luôn luôn để lại một món tiền cho Liễu, đôi khi nhiều hơn cả giácủa ly cà phê.Một lần thấy ông ta khó khăn cúi lượm cây gậy rơi dưới đất, Liệu chạy lại nhặt dùm, vàđỡ ông ta ngồi ngay ngắn lại trên ghế. Ông ta mỉm cười:- Cám ơn cô nhé. Có tuổi rồi nên làm cái gì cũng khó khăn.Liễu vội vàng:- Dạ, không có chi.Được dịp, Liễu hỏi thăm người khách quen nhưng vẫn còn rất xa lạ:- Bác ở gần đây?Ông ta gật đầu:- Cũng gần, ngay ngoại ô Phan Rang đây thôi.Lần đầu tiên nghe ông khách nói nhiều, Liễu ngạc nhiên nhận ra giọng nói của ông takhông phải là của người điạ phương:- Quê bác chắc không phải ở vùng này?Ông ta ngước mắt nhìn Liễu mỉm cười, một tay vẫn vịn đầu gậy, một tay chìa ra chỉ chiếcghế trống:- Nếu cô không bận, mời cô ngồi.Liễu cám ơn và rụt rè ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nụ cười của ông ta thật hiền từ,nhưng giọng nói thoáng buồn:- Quê tôi tuốt ngoài Bắc Ninh. Về thăm một lần đã khá lâu. Chắc là tôi chẳng bao giờ trởlại.Liễu gật đầu:- Cháu cũng đoán bác là người Bắc. Chắc bác vô đây sau ngày “giải phóng”?Ông ta lắc đầu, nụ cười buồn trên môi:- Không. Tôi là “bắc kỳ 54”, gia đình tôi di cư vào Nam khi tôi còn bé tí!- Ồ! Thế ra bác lập nghiệp ở đây hả? Cháu ít thấy người Bắc ở vùng này, bây giờ gia đìnhbác ra sao?Liễu nghĩ tới chiếc xe hơi mới tinh, tới người tài xế lễ phép, và đoán là nếu ông ta khôngphải là một thứ “đại gia” thì cũng là một cán bộ cao cấp vừa hồi hưu, tuy nhiên Liễu ngạcnhiên không hiểu là vùng đất khô cằn này có gì cho ông ta lưu luyến.Đưa mắt nhìn ra khơi, đôi mắt tinh anh sâu thẳm nhưng lúc nào cũng thoáng buồn, ông tanhỏ nhẹ:- Chỉ có mình tôi ở đây.- Sao bác lại chọn chỗ này? Sài Gòn hay Hà Nội có phải vui hơn không.Bất chợt ông ta hỏi:- Cô biết bãi biển Ninh Chữ không?- Dạ, cháu biết.Giọng của ông ta trầm xuống hầu như đang nhớ tới cái gì rất xa xôi:- Ngày xưa thời VNCH có một duyên đoàn của Hải Quân đóng ở đó. Tôi là lính duyênđoàn, mấy năm rồi mới đổi xuống tàu đi biển.Liễu thở ra:- Vậy là cháu hiểu rồi. Bác về đây sống vì những kỷ niệm cũ.Ông ta bật cười:- Nghe cô nói như là đang đọc một truyện tình.Liễu cũng cười, chống chế:- Hồi học cấp ba cháu cũng giỏi văn lắm. Chỉ tiếc là không có điều kiện theo học đại học.Mà thôi, bác nói tiếp đi. Cháu nói vậy có đúng không?- Cũng đúng một phần. Tôi quả có một mối tình ở nơi này, về đây vì tôi cũng còn rất yêubiển, và cần khí hậu ấm áp để dưỡng bệnh.Liễu ái ngại:- Bác bệnh gì vậy? Trông bác quả có hơi yếu.- Nhiều thứ lắm. Áp huyết cao, phong thấp, mới đây lại bị “stroke”, may mắn không chết,dù đã gần khỏi nhưng đi đứng vẫn còn khó khăn. Ở bên Mỹ các con tôi đều bận rộn vớigia đình riêng nên tôi về bên này để chữa trị.- À, bác là Việt kiều, thảo nào …Liễu ngập ngừng không nói tiếp. Ông ta cũng không nói gì thêm, mắt vẫn nhìn xa vắng.Đúng lúc đó người tài xế trở lại. Anh ta cũng đã khá nhiều tuổi, người thấp bé nhưng cònrất tráng kiện, lúc nào cũng như cái bóng, yên lặng đứng sau lưng ông ta đợi chờ. Ông tavịn vào cạnh bàn đứng lên:- Cám ơn cô nhiều lắm. Nghe bà chủ gọi cô là cô Liễu, phải không?Liễu cũng đứng lên:- Dạ. Cháu chào bác. Lần tới bác nói chuyện bên Mỹ cho cháu nghe nhé. Chắc là vui lắm.- Ở đâu cũng có những chuyện vui buồn. Thôi, chào cô nhé.Người tài xế đỡ nhẹ cánh tay để ông ta đứng vững, nhưng rồi lùi lại phiá sau, để mặc ôngta chậm chạp bước vì hình như ông ta quyết tâm, không muốn ai phải nâng đỡ mình. Liễunhìn theo bóng dáng ông ta cho đến khi người tài xế mở cửa xe đỡ ông ta lên mới tầnngần xếp lại ghế ngồi, và mang đổ ly cà phê còn gần như nguyên vẹn.0O0Khi người khách trở lại lần sau đó, Liễu rụt rẻ hỏi thăm và được biết tên ông ta làNguyễn. Vẫn đôi mắt nhìn xa xôi nhưng ông Nguyễn đã bớt lạnh lùng, mời Liễu ngồi vàthân mật nói chuyện đời với Liễu như thể là đã quen biết từ lâu.“Hồi đó tôi còn trẻ lắm, mới hơn hai mươi tuổi! Người ta cứ nói lính Hải Quân đa tìnhbay bướm, nhưng tôi chỉ yêu một mình cô ấy, và đến tuổi này nghĩ ...