Danh mục

Hoàng tư bản

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 164.89 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

(truyenngan.com.vn) "- Đánh cho chết cái con đĩ chó giựt chồng người ta đi. Mới nứt mắt ra đã đi làm đĩ. Rạch nát mặt nó cho tao, tội đâu tao chịu!" *** Từ Đà nẵng, ba má tôi dắt díu cả gia đình về Saigon năm tôi tròn 5 tuổi. Năm tôi lên 10, nhà tôi đã trở thành khá giả nhất trong hẻm cây điệp nằm sâu sau lưng ngã tư Bảy hiền, ngoằn ngèo bên trong nữa là khu chuồng Bò, nơi cư ngụ của khu gia binh cũ và những gia đình tản cư lang bạt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoàng "tư bản"Hoàng tư bản(truyenngan.com.vn) - Đánh cho chết cái con đĩ chó giựt chồngngười ta đi. Mới nứt mắt ra đã đi làm đĩ. Rạch nát mặt nó cho tao, tộiđâu tao chịu! ***Từ Đà nẵng, ba má tôi dắt díu cả gia đình về Saigon năm tôi tròn 5 tuổi.Năm tôi lên 10, nhà tôi đã trở thành khá giả nhất trong hẻm cây điệp nằmsâu sau lưng ngã tư Bảy hiền, ngoằn ngèo bên trong nữa là khu chuồngBò, nơi cư ngụ của khu gia binh cũ và những gia đình tản cư lang bạt saunày. Ba má tôi mua 1 mảnh đất khoảng 500m2 ngay đầu hẻm, sau nhà cóvườn cây ăn trái 4 mùa , trước nhà là 1 vườn hoa , và khoảnh sân cỏ rộngxanh mướt. Gian trước nhà khá rộng, ba tôi để 2 bàn bóng bàn cho con nítthuê đánh theo giờ.Thường buổi chiều sau giờ tan học là khi bàn bóng bàn của nhà tôi rộn rãnhất. Lũ con nít trong hẻm chạy túa ra tranh nhau tập đánh, bọn con traichoai choai và mấy anh vừa mới lớn cũng tụ tập lại đánh chơi cho vuihoặc hăng máu lên thì có cá độ ăn thua hẳn hoi.Tôi được giao nhiệm vụ ngồi canh giờ thu tiền kiêm cả lượm banh, cứ sau1 giờ là tôi lại lấy phấn trắng vạch 1 vạch lên bảng đen cho dể nhớ.Ngồi bên cạnh tôi luôn luôn là Hoàng, nhà Hoàng ở trong xóm chuồng Bò,tuy trạc tuổi tôi nhưng Hoàng trông già trước tuổi và lúc nào cũng phảngphất vẻ u buồn cam chịu. Hoàng khác hẳn mấy đứa con nít trong xóm,luôn ăn mặc chỉnh tề dù trời mưa hay nắng, áo chemise ngắn tay kẻ ca rôủi thẳng nếp hẳn hoi, quần Tây popelin màu xanh dương, chân đi dép dasạch sẽ.Trong khi lũ con nít bằng tuổi tôi thì luôn ở trần, mặc độc chiếcquần xà lỏn, đi chân đất hoặc tươm tất lắm cũng lẹp kẹp đôi dép nhựamòn quai. Mặt Hoàng sáng sủa, hiền lành, với những đường nét thanh túrõ rệt không giống mấy đứa con trai trạc tuổi phơi nắng đen nhẻm hay lauchau lanh chanh hoặc du côn thích gây sự.Có phải vì thế mà tôi hay nghe tụi con nít trong xóm cười hinh hích gọiHoàng là Hoàng Tư bản, hoặc ngắn gọn là Tư bản. Chẳng đứa nào muốnchơi với Hoàng, tụi con nít thường là cô lập, hoặc tránh né Hoàng từ xahoặc là châm chọc khiêu khích, tệ nhất có khi còn kiếm chuyện bắt nạt, dụdổ để bắt Hoàng trả tiền bóng bàn, mà Hoàng thì lúc nào cũng rung rĩnhtiền trong túi và lúc nào cũng nhẫn nhục lặng lẻ đưa tiền ra ngay khi có aivừa có ý hỏi I như bổn phận của Hoàng là trả tiền để được mọi ngườichấp nhận và hòa mình được với đám trẻ.Tôi ức thay cho Hoàng, tính tôi vốn ngang tàng và lì lợm, tôi khó chịu ramặt mỗi khi Hoàng bị ăn hiếp hay khi Hoàng nhẫn nhục nghe theo lời đámtrẻ hay kiếm chuyện gây sự. Có lần, tôi vứt tiền trả lại cho Hoàng khi tụicon trai chơi xong 2 ván, hất hàm kêu Hoàng trả tiền như mọi khi:- Gì kỳ dzậy? ai chơi thì người đó trả tiền , bắt người ta trả hoài là sao?- Nó không trả tiền ai cho nó ngồi đây. Ai cho nó chơi với tụi này - Đức tồto lớn nhất bọn trợn mắt nạt lại tôi - Bây giờ mày có trả hay không hả Tưbản? Mai không cho mày đi chơi với tụi tao nữa à nghe!Hoàng lẳng lặng móc tiền xếp thẳng thớm từ trong túi áo chemise đưa chotôi, đôi mắt to đen buồn bã. Tụi nhóc cười hinh hích với nhau:- Thôi đi về, chơi nhiu đây đủ rồi. Mai chơi tiếp.Hoàng chưa về nhà theo tụi bạn, nó luôn ngồi ở nhà tôi mãi đến khi hếtgiờ cùng với tôi gập bàn lại xếp vào 1 góc thì mới lủi thủi đi về. Tôi rủ rêHoàng:- Chơi với tui không? Giờ không có ai mướn nữa thì 2 đứa mình tập đi.Mắt Hoàng sáng lên nhìn tôi đầy cảm kích. Tôi vừa giao banh cho Hoàngvừa hỏi chuyện:- Bộ nhà Hoàng khá lắm hả? sao lúc nào thấy cũng có tiền xài.- Nhà tui có 4 người, chị Hai tui lớn nhất rồi đến tui và mấy đứa em gái. Bamá tui già rồi, bị bệnh nặng, có mình chị Hai mới có 19 tuổi mà làm nuôi cảnhà.Tôi chợt tò mò:- Dzậy sao tụi nó kêu Hoàng là Hoàng tư bản? Tư bản là sao?Hoàng chợt dừng tay tiêu banh giữa chừng, quả bóng tròn hụt hẫng rớtxuống chân , mắt Hoàng tối sầm lại, và Hoàng quầy quả bỏ về , đầu cúithấp, không nói với tôi 1 lời nào. Tôi bối rối đứng nhìn theo, tự nhiên thấybuồn buồn mà không hiểu lý do.Cách mấy ngày sau, Hoàng mới trở lại nhà tôi chơi, nhưng chỉ ngồi 1 gócnhìn mọi người cười nói vui vẻ, và cố tránh mặt tôi, dù tôi đã cố gắng làmlành bắt chuyện mấy lần. Từ đó tôi cố ý nghe ngóng chuyện về nhà củaHoàng, chỉ biết là chị gái duy nhất của Hoàng rất đẹp, con gái người Bắcxóm đạo thường rất đẹp và ngoan, hay để tóc thề đen rưng rức thả kínlưng áo dài trắng mỗi lần đi lễ nhà thờ. Tôi nghe đồn chị Hoàng đẹp nhấtxóm, ba Hoàng bị nghiện thuốc phiện nặng, quanh năm nằm mẹp góc nhà,mẹ Hoàng sinh con nhiều nên mất sức lao động, chỉ quanh quẩn chămsóc đàn con nhỏ nhất mới 2 tuổi. Chị Hoàng bỏ học ngang năm lớp 10 vàđi làm nuôi cả nhà. Chỉ có Hoàng, là con trai duy nhất trong nhà là đượcchăm sóc và học hành tới nơi tới chốn.Mấy hôm liên tục Hoàng không đến nhà tôi chơi nữa, tôi bức rức đúngngồi không yên. Nhìn thấy tôi nhấp nhổm, Đức tồ bô bô la to:- Nhớ Hoàng tư bản rồi phải không? Thằng đó hết tiền đi chơi rồi. CHị gáinó nghĩ việc mấy bữa na ...

Tài liệu được xem nhiều: