Thông tin tài liệu:
Khách không mời mà đến… Nếu tụi con gái trong lớp biết nó đến dự buổi tiệc sinh nhật của chàng trai sáng giá nhất trường thì hẳn sẽ suýt xoa lắm đây. Thật ra đó không phải là điều nó muốn. Lý do chỉ vì nó bị bà chị họ, khách mời của buổi tiệc lôi đi thôi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoàng tử dự bị... Hoàng tử dự bị...Khách không mời mà đến…Nếu tụi con gái trong lớp biết nó đến dự buổi tiệc sinh nhật của chàng traisáng giá nhất trường thì hẳn sẽ suýt xoa lắm đây. Thật ra đó không phải làđiều nó muốn. Lý do chỉ vì nó bị bà chị họ, khách mời của buổi tiệc lôi đithôi. Nguyên nhân sâu xa là ba mẹ chị ấy không hề tin tưởng khi để đứa congái rượu của mình đến dự một buổi tiệc đông đúc mà không có người kèmcặp, dì dượng thì lại tin cậy nó có thể kiềm hãm sự vui chơi quá đà của chịấy. Nó thì lại được bà chị họ tin rằng sẽ là đứa chẳng là gì để khiến mìnhmất thỏa mái, nên giờ đây nó chịu cảnh một cổ hai tròng.Mới bước vào nó thật sự bị choáng ngợp bởi không khí náo nhiệt ở đây, mộtbuổi tiệc sinh nhật ngoài trời với đèn nhấp nháy giăng khắp nơi. Khoảng sânnhà rộng lớn được chủ nhân tận dụng triệt để với kiểu cách trang trí hết sứclộng lẫy. Haizza! Có cần thiết phải tiêu tốn hàng đống tiền như thế khôngnhỉ? Lãng phí hết sức, dù gì chỉ là sinh nhật thôi mà, phô trương quá. Nhưngnói gì thì nói, những bàn tiệc ở đây vô cùng bắt mắt khiến nó không thểkhông thích thú. Thật ra nó cũng chưa kịp biết chủ nhân của buổi tiệc, chàngtrai đang nổi tiếng khắp trường này là ai. Chắc cái tên kia cũng giống thuộcdòng giống “con nhà giàu, học giỏi, đẹp trai”, chải chuốt, kiểu cách y changmột anh chàng đẹp gái, dĩ nhiên là được nhiều cô gái mến mộ nữa. Tất cảmọi người ở đây nhìn sơ qua cách ăn mặc cũng đủ biết nhà cửa dư dả thếnào rồi, tất nhiên là trừ nó ra. Hôm nay nó mặc quần jeans, áo pull xanh (chứkhông phải váy dạ hội sặc sỡ). Dù gì nó cũng chỉ là tài xế cho bà chị họ vàcũng không quen biết ai trong số mọi người ở đây, lính mới của trường màlị. Nó thấy mình chả thích hợp với những buổi tiệc tùng kiểu vậy chút nào.Nơi mà nó thật sự muốn đến là nhà sách kia, nó sẽ được coi cọp hàng đốngsách mới. Dù sao người ta vẫn bảo đọc một cuốn sách dở đến đâu cũng thulượm được vài điều đặc biệt. Còn hơn đứng đây nhìn ngắm những anhchàng, cô nàng xa xỉ hết biết (bà chị họ nó cũng không ngoại lệ). Nhưng cómột điều khiến nó phải suy nghĩ lại, vì ít ra ở đây có một thứ phù hợp vớinó. Chính xác là những bàn tiệc níu kéo nó ở lại. Có quá nhiều món ăn mànó thích, phải thưởng thức chút đỉnh, vậy mới không bõ công chứ.Cuối cùng thì chủ nhân cũng xuất hiện, trông cũng được đấy, ít ra là khôngkiểu cách như nó nghĩ, hắn ta đơn giản với chiếc áo sơmi carô màu ghi xám,nụ cười tương đối thân thiện trên hàm răng trắng chẳng được thẳng và đềutăm tắp nhưng cực kỳ có duyên với chiếc răng khểnh. Mọi người vỗ tay rầmrộ. Làm như là ngôi sao không bằng. Để tránh tiếp tục bị nhột mắt nên nó lùira xa đám đông để đợi tới giây phút được nhập tiệc. Thời gian trôi qua saomà chậm rãi quá không biết. Đứng ngắm trăng, ngắm sao mỏi cả mắt, nóbiến thành một kẻ lãng mạn bất đắc dĩ. Bực mình nó lẩm bẩm chửi thầm:- Làm gì lâu thế không biết. Sao nhìn tên An đó giống y chang một con rốithế không biết. Chán ngắt. Ý Anh này thì không bao giờ có chuyện đó.- Bây giờ thì mời mọi người thưởng thức những món ăn đặc biệt nào!Chỉ chờ vậy là nó hí hửng chạy đến. Đừng cho nó là háu ăn, bởi trong hoàncảnh bụng cứ kêu ọc ọc liên hồi thế này thì không phải ai cũng có thể cưỡnglại sự hấp dẫn của những món sơn hào hảo vị chưa từng nếm.- Nhưng trước khi thưởng thức, chúng ta hãy cùng nhau chơi một trò chơi donhân vật chính của chúng ta đề nghị. Chủ nhân của buổi tiệc sẽ chọn cô gáimình thích trong tất cả các cô gái có mặt ở đây và họ sẽ sánh đôi bên nhausuốt buổi tiệc này. Giọng MC nhão nhẹt.Có quá nhiều người hưởng ứng, đặc biệt là những cô gái. Nó thì đươngnhiên là không rồi. Một trò quen thuộc và vô bổ. Thì ai chẳng biết hotboy sẽchọn hotgirl. Một đôi tương xứng. Chỉ tội cho cái dạ dày của nó.- Người mà bạn An muốn chọn…Đó là bạn Ý Anh.Hét gì mà chói cả tai thế không biết. Khoan đã. Chẳng phải là tên của nósao? Nhưng sau vài giây sửng sốt nó đủ bình tĩnh nhận ra mình không phảilà người duy nhất mang tên này. Vả lại mọi người ở đây đâu ai biết nó ngoàibà chị họ, thì cớ gì tên An kia biết nó.Mấy phút trôi qua mà chẳng có cô gái nào bước lên cả. Còn mọi người thì cứnhốn nháo để xem đó là ai.- Ở đây có ai tên là Ý Anh không ạ?- Có! Một giọng nói to vang lên giữa lúc tình hình đang nóng hơ.Tiếng nói vừa phát ra thì cũng là lúc bàn tay bà chị họ nắm chặt nó. Trongkhi còn chưa kịp phản ứng gì thì nó đã đứng ngay cạnh An. Mọi cặp mắt hẳnbây giờ đều đổ dồn về phía nó. Nó đứng im, hình như dưới chân có hàngngàn tấn đá cột lại thì phải. Còn hắn, đang nhìn vào mặt nó, một cách kỹlưỡng như thể đang tìm những nốt ruồi trên đó vậy. Nó dám chắc là mìnhvừa nhìn thấy những tia nhìn giễu cợt trong ánh mắt của hắn, mặc dù điều đóchỉ hiện lên trong vài giây ngắn ngủi.- Hôn đi! Một nhóm âm thanh phát lên, nó nghe rõ mồm một giọng bà chịhọ.Hắn nhanh chóng trở về gương mặt vui vẻ. Trong phút chốc, gương mặt củahắn dí sát vào mặt nó. Chính lúc đó nó đã điều khiển được đôi chân củamình và chạy thẳng một mạch ra cổng, không dám ngoái đầu lại xem cảnhtượng sau lưng đang diễn ra như thế nào.Trò đùa tệ hại…Đó ngày tồi tệ nhất trong những ngày tồi tệ của nó trước đó. Nó giận bà chịhọ vô cùng nhưng giận tên đáng ghét kia gấp trăm lần. Hắn chính là ngườibày ra trò đùa này. Vì sao chứ? Nó thật sự không hiểu. Hay vì hắn đã nhậnra nó là đứa đi theo nên cố tình khiến nó ê mặt trước mọi người. Trong mắtnó, giờ thì chẳng có ấn tượng nào xấu hơn thế nữa. Nhưng vấn đề nghiêmtrọng bây giờ là làm sao nó vác mặt đến trường với những gì đã xảy ra tốihôm đó.Vừa bước vào cổng trường nó đã bị bủa vây bởi rất nhiều những cặp mắtcùng chung một cảm xúc là xăm xoi và dè bĩu. Phải công nhận là cặp mắtđôi khi nói nhiều hơn cả cái lưỡi nữa. Chứng kiến cảnh này thì thà gặp ácmộng còn hơn. Nó e mình phải chuyển trường mất.Lướt nhanh qua hầu hết những đôi mắt kinh dị, nó thở phào nhẹ nhõm màđâu biết là trận chiến chỉ mới bắt đầu. Lớp họ ...