Xứ sở lạnh Tôi không thể chịu đựng được cái lạnh muôn thuở ở xứ sở này,mọi nỗ lực làm ấm người đều vô tác dụng,chỉ còn cách mặc tất cả những gì có thể mặc được.Cố gắng rửa mặt một cách nhanh nhất,tôi chạy xuống 4 bậc cầu thang từ căn gác thuê,gật đầu chào ông chủ nhà một tiếng,rồi biến đi trên cái vespa của mình
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hồi SinhHồi Sinh1.Xứ sở lạnhTôi không thể chịu đựng được cái lạnh muôn thuở ở xứ sở này,mọi nỗ lực làm ấmngười đều vô tác dụng,chỉ còn cách mặc tất cả những gì có thể mặc được.Cố gắngrửa mặt một cách nhanh nhất,tôi chạy xuống 4 bậc cầu thang từ căn gác thuê,gậtđầu chào ông chủ nhà một tiếng,rồi biến đi trên cái vespa của mình.Dù sống ở đâyđược hơn 3 tháng rồi,tôi vẫn không hiểu vì sao quán café cheo leo trên đỉnh đồinày bao giờ cũng đông khách.Điều đó làm tôi luôn đau nhức hết mình mẩy mỗi tốiđi làm về.Thế nhưng với một người bắt buộc phải sống tự lập như tôi,thì một calàm buổi sáng như thế này là không đủ.Buổi sáng kiếm tiền ở tiệm café,buổi chiềuvừa học vừa làm tại một spa,và thỉnh thoảng nhận make-up cho những shoot ảnháo cưới,chủ yếu là vì sở thích.Cuộc sống không bạn bè,người thân,hàng ngày chỉnói vài câu xã giao cần thiết với vài người trong ở chỗ làm.Tôi tự khép kín lòngmình,để bản thân trôi đi trong khung cảnh yên bình của Đà Lạt,cũng như khôngmuốn bất kỳ ai đi sâu đào bới ký ức đau buồn của mình thêm một chút nào nữa.19tuổi,mọi việc đang diễn ra như mơ,rồi một ngày,cơn ác mộng ập đến,tỉnh giấc thấybàn tay trắng,xung quanh không còn ai,mọi hy vọng tan như làn sương..Tôi trốnchạy hiện tại,chạy trốn cả tình yêu với nỗi đau lúc nào cũng nằm trong lồngngực..Sau đám tang ba mẹ,sau hơn 2tháng khóc vùi,tôi ra đi không nói một lời.Tôicó thể tượng tưởng ra vào cái ngày ấy,anh và những đứa bạn của tôi đã bới tung cáiSài Gòn ấy ra như thế nào..những lá mail,những sms..tôi cắt đứt mọi liên lạc,mọisự thông cảm đến thương hại.Tôi đến vùng đất ẩm ướt lạnh lẽo này một cách tựnhiên,như chưa bao giờ nghĩ tôi lại chọn nó.Những ngày đầu tiên,tôi căm thù đến tận xương tủy về cái không khí lạnh lẽo nơiđây.Tôi thường xuyên co ro trong chăn ấm những lúc không đi làm,chả mongmuốn gì hơn,cũng không muốn bất cứ sự sẻ chia nào.Nhưng cũng phải thừanhận,cảnh ở đây tuyệt đẹp.Những cái hồ rộng thênh thang tha hồ cho tôi hét thoảimái,những con đường vắng vẻ,thẳng êm,không khói bụi và kẹt xe làm tôi thấy dễchịu,đồi thông hun hút cho tôi một ánh nhìn mới..chỉ thế thôi..2.Sạp báoCó một cô gái hay đến mua báo tại sạp báo của tôi,tất cả các loại tạp chí về thờitrang và làm đẹp.Cô hơi thấp và đầy đặn,cũng có thể do nhiều lớp áo tạo nên.Chiếcxe xịn,những ngón tay trắng hồng,mái tóc ngắn màu hạt dẻ,giọng Sài Gòn đặcsệt:”có lẽ là người mẫu hết thời lưu lạc lên đây”tôi khẽ mỉm cười với suy nghĩ củamình.Cô mua báo rất nhiệt tình,đến nỗi tôi nghĩ nếu không có cô chắc tôi phải dẹptiệm vì ế mất.Vì một lẽ nào đó,tôi luôn cố gắng collect những tạp chí mới nhất,vàcô tiêu thụ hết.Có một lần,cô đứng trầm ngâm như tìm kiếm gì đó-Cô cần gì?-um,anh không bán tạp chí nước ngoài à?-“Ở đâu phải là SG”-tôi thầm nghĩ-“ah,tôi nghĩ ở đây không ai đọc chúng cả”-Ừ vậy thôi,cảm ơn.Rồi cô quay đi.Bất giác,tôi gọi cô lại: cô cần những tạp chí nào,tôi có thể đặthàng”-“uhm,Vouge và Glamour”.tôi nói:”cô hãy đến đây lần sau” “cảm ơnanh”.Tôi cố gắng liên lạc với một vài đứa bạn hiếm hoi ở SG,dùng sự thân tìnhđược lôi ra từ trong trí óc(chứ không phải từ tim),cố gắng tạo một nguồn hàng chosạp báo của mình.Mọi việc dễ dàng,tôi đã có những tờ báo đầy màu sắc cho cô,thếnhưng có điều,tự nhiên tôi thấy khó xử vì giá của chúng quá cao.Tôi suy nghĩ mộtlát,lấy máy tính,đổi USD ra VND,rồi dán giá mới lên.Tự thấy lòng vui vui.Ở một khía cạnh nào đó,việc ngắm những bức ảnh đầy màu sắc trên các tờ báogiúp ích cho tôi ít nhiều trong sở thích nhiếp ảnh của mình.Trong mắt ngườikhác,tôi là một chàng trai ít nói và trầm lặng.Bố mẹ tôi cũng không thể hiểu nỗiđiều gì đang lớn lên trong suy nghĩ của thằng con trai mới lớn của họ.Họ chiềutheo những ước muốn của tôi dễ dàng,chúng không thật sự quá quắt và cựcđoan.Có ai biết được,tôi chỉ có hứng thú với cái đẹp .Nhờ sạp báo,bây giờ tôi đã tựtay sắm cho mình một cái máy ảnh xịn.Nâng niu với tất cả tình yêu,tôi cứ chần chừmãi cho shoot ảnh đầu tiên của mình.Tôi quyết định đến trung tâm ảnh cưới thànhphố kiếm một chân chụp ảnh cưới.Trên đường đến hiệu ảnh,khi tôi nhìn quanh tìmkiếm một góc chụp,bỗng tôi thấy khách hàng của mình đang làm ở tiệm café trênđỉnh đồi.Há hốc mồm vì ngạc nhiên,trông cô khác hẳn,thật nhỏ bé và dễ thương.Côchăm chỉ làm việc,điều đó càng làm cho tôi thấy nhận xét ban đầu về cô là sailầm.Nắng chếch trên đỉnh đầu,bên hiên tiệm café có một dàn dây leo,khung cảnhthật thơ mộng.Ngay khi cô vươn người chạm vào một bông hoa trên đó,tôi chợt giơcao máy ảnh,chỉnh cự li gần và “tách”,tôi đã có shoot ảnh đầu tiên của mình mộtcách không ngờ.Tôi khẽ reo lên”tuyệt vời”3.ĐêmMọi thứ đang dần đi vào ổn định.Công việc thuận lợi,tay nghề càng được nâng cao.Những buổi tối lạnh lẽo,cô đơnđược phủ đầy nước mắt đã thưa dần,thay vào đó là nỗi buồn được giấu kín,chỉbung ra thành ác mộng trong những cơn mộng mị không tên.Tôi vẫn tự nhắc nhởmình vì đâu mình lại ở đây,nhắc mình khô ...