Danh mục

Hòn đảo bay

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 180.04 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Từ cửa sổ máy bay nhìn ra chỉ toàn là mây trắng. Những khối tròn lộm cộm như bông, hay tuyết, hay một thứ gì đại loại như vậy trải ra ngút ngàn, kéo dài vĩnh viễn. Liệu có một biên giới nào cho màu trắng này dừng lại hay không? Khi còn nhỏ, tất cả những gì Thụy từng mơ ước là được chạm vào mây, được nhìn thấy chúng ở sát bên, gần nhất. Khi đã trưởng thành, đã làm được điều đó, cô thấy tất cả những gì mình mơ tưởng chỉ hệt như một sa mạc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
"Hòn đảo bay" Hòn đảo bay TRUYỆN NGẮN CỦA BÍCH KHOATừ cửa sổ máy bay nhìn ra chỉ toàn là mây trắng. Những khối tròn lộm cộm như bông,hay tuyết, hay một thứ gì đại loại như vậy trải ra ngút ngàn, kéo dài vĩnh viễn. Liệu cómột biên giới nào cho màu trắng này dừng lại hay không?Khi còn nhỏ, tất cả những gì Thụy từng mơ ước là được chạm vào mây, được nhìn thấychúng ở sát bên, gần nhất. Khi đã trưởng thành, đã làm được điều đó, cô thấy tất cảnhững gì mình mơ tưởng chỉ hệt như một sa mạc hoang vu.Ba trăm hành khách trên chiếc máy bay, giữa trời, cũng giống như con tàu giữa đạidương, hoàn toàn đơn độc.Cô nhắm mắt. Người tiếp viên đang đi tua để thu lại các khay thức ăn. Hai tiếng đồng hồtrôi qua chỉ như một cái duỗi người.***Phan đón Thụy ở phi trường. Hai năm không gặp, cô thấy anh không đổi khác bao nhiêu.Có chăng thời gian đã phủ lên anh một vẻ trầm ngâm, có phần nghiêm nghị. Giọng anh từtốn và trầm hơn. Anh chào cô một cách lịch sự, đúng như một người bạn cũ. Họ khôngôm nhau. Anh đề nghị đẩy va-li cho Thụy, và cô cảm tạ một cách từ tốn.Phan có vóc người mảnh dẻ nhưng rắn chắc, một gương mặt có thể gọi là dễ ưa, với kiểulịch duyệt và gọn gàng, sạch sẽ rất công chức. Anh đeo cặp kính cận gọng vàng, thỉnhthoảng lại dùng ngón trỏ để đẩy nó lên. Thụy vẫn còn nhớ rõ cặp mắt kính này, cô vẫnthường âu yếm nhấc nó khỏi mặt anh mỗi khi họ hôn nhau. Phan là trưởng phòng nhân sựmột công ty con của một tập đoàn lớn. Lương bổng không phải là vấn đề. Anh ăn mặc rấtcó gu và mỗi chiều thứ bảy đều đặn đi cà phê, nghe hòa tấu ở một quán quen. Không phảianh hâm mộ nhạc cổ điển, anh chỉ đi vì thói quen. Và cái cảm giác ngồi lút mình trongghế bành, chìm trong bóng tối, trong không gian đầy tiếng nhạc dịu dàng làm cho anh cócảm giác mình tan biến khỏi thực tại. Anh thích cảm giác đó.Người đàn ông ngồi cạnh Thụy trên taxi chiều hôm đó đúng là Phan. Anh không hề thayđổi kể từ lần cuối họ gặp nhau. Nhưng, lần cuối cùng gặp nhau đó, lại chẳng phải một kỷniệm gì đẹp đẽ. Thời gian ấy là giai đoạn nứt vỡ giữa con người anh trong quá khứ và kẻđang ngồi cạnh cô.Phan đã gọi taxi và cùng cô về khách sạn. Anh đã đặt phòng cho cô ở một khách sạn nhỏấm cúng. Thụy có công việc cần giải quyết trong một tuần. Không có người thân thíchtrong thành phố này, cái tên đầu tiên hiện ra trong trí nhớ cô là tên anh. Không chút chầnchừ, Thụy liên hệ với Phan. Có vẻ như sau một khoảng cách thời gian thì bất cứ chuyệngì dù nghiêm trọng đến đâu cũng có thể êm dịu đi hoặc chìm vào quên lãng.***Hai năm trước mẹ Phan qua đời, và chuyện đó lẽ ra phải là dịp để gắn kết hai người hơn.Phan có lẽ phải cần cô để cùng nhau bước qua chặng đường khó khăn này. Thế nhưng, sựthực lại hoàn toàn trái ngược, hoặc ít ra, không như Thụy mong đợi. Phan đã hoàn toànkhông nhận thấy sự tồn tại của Thụy trong suốt thời gian cô ở bên anh. Có thể giải thíchtình trạng anh lúc đó là hoàn toàn chấm dứt mọi hoạt động, như một chiếc máy tính đã bịrút pin, tắt điện, đóng nắp. Không còn ánh sáng nào có thể lóe lên, không còn thông tinnào có thể dẫn truyền được nữa. Anh đóng mình lại với tất cả mọi người bên ngoài. Xungquanh anh là một khối không khí đông đặc lạnh buốt như một hang động băng giá trămnăm. Thụy đã không thể nào xuyên qua hang động âm u không đáy đó. Lời cô đến tai anhlà sỏi đá ném vào hư không, không một thanh âm vang vọng trả lời.Mẹ Phan sinh ra ở một tỉnh nhỏ, nơi người dân trồng lúa nước hoặc chăn nuôi để kiếmsống. Không ai rõ gia đình của bà như thế nào, hay tuổi thơ của bà ra sao. Khoảng ký ứcđó như đoạn phim bị xóa sạch, một khu đất bị lũ quét, hoàn toàn không còn dấu vết.Mười chín tuổi, tóc cột đuôi sam, đầu đội nón lá, tay ôm một đứa trẻ, ràn rụa nước mắt,bà bơ vơ đứng giữa bến xe ở cái thành phố xa lạ này, nơi bà không quen một người nàovà cũng không hề có thân thích. Bà đã nghĩ điều gì, hay là đã không nghĩ điều gì cả,không ai hay biết. Trong câu chuyện luôn luôn đứt mạch, vì phần nhiều chỉ là nhữngmảnh chắp vá do chính Phan kiên nhẫn gom góp, cảm xúc không hề tồn tại. Chỉ là nhữngsự việc thực tế mà bà buộc phải nói ra khi đối đầu với những thắc mắc không ngừng củaanh. Nhưng rồi, những điều đó cũng chẳng dẫn đến đâu cả.Chỉ biết rằng, chính ở cái bến xe tạp nham, nước đọng thành vũng màu cà phê, giữa buổitrưa oi ả ồn ào đó, trong đám đông mấy trăm con người đó, cha của Phan, hoặc chính xáchơn, cha dượng anh, đã phát hiện ra người phụ nữ của đời mình, như một con ong đánhdấu được bông hoa dành cho nó từ khoảng cách ba ngàn mét. Không gì có thể ngăn ôngbước tới bên người phụ nữ kia.Có thể ngày còn trẻ bà rất đẹp. Một vài lần Thụy được gặp bà, cô thấy bà nói năng nhỏnhẹ, nhìn cô với vẻ nửa lạnh lùng nửa thân thiết, thật khó diễn tả bằng lời. Cảm giác củacô khi gặp bà? Có thể ví như một món ăn sang trọng được đựng trong một chiếc đĩa đắttiền. Bạn không biết nó được chế biến từ cái gì, nhưng bạn rất cẩn trọng khi thưởng thứcnó, vì bạn biết nó có một giá trị nào đó. Đứa trẻ bà bồng trên tay ngày ấy, lớn lên thànhPhan. Anh được dạy để gọi cha dượng là cha. Và trong gia đình không một ai nhắc đếnngười cha thực sự nữa.Cha anh là một người trầm lặng, hoặc đã trở thành trầm lặng. Ông có một bộ sưu tậpnhững đồ sành sứ cổ. Do đó anh không được phép có những hoạt động mạnh bạo, ồn àotrong nhà. Điều này góp phần tạo cho anh tính cách điềm tĩnh cố hữu. Cùng với điều đó,hầu như anh chẳng trò chuyện với ông được bao nhiêu.Một mình mẹ anh bù đắp cho anh tất cả. Bà đóng vai người mẹ, người cha, đồng thời làmcầu nối giữa anh với thế giới. Bà buộc chặt anh với bà, với cuộc đời bằng một sợi dâymềm nhỏ như tơ mà vô cùng chắc chắn. Anh không có gì phải lo khi có mẹ kề bên. Bà làtất cả, đồng thời cũng chẳng là gì hết. Vì chính người mẹ thân thương, gần gũi và cầnthiết đối với anh hơn bất cứ điều gì đó, thực sự là ai, con người bà thế nào, cuộc đời bà rasao, là những ...

Tài liệu được xem nhiều: