Tôi đoán chắc với anh đấy Sam, rằng tôi chưa từng thấy một việc như thế! – Ông Jones thét qua điện thoại. John đã quyết định đi lên lầu ngủ, cậu len lén đi về phía hành lang vừa nói nhỏ: - Chúc bố ngủ ngon Ông Jones gật đầu đáp lại và nói tiếp qua điện thoại: - Phải… Phải, tờ báo của tôi! Nó đã bị giật ra khỏi tay của tôi… Phải rồi, tôi nhớ xưa kia trong nhà bà của anh cũng đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hồn ma hải tặc râu đen - Phần 10 Phần 10Tôi đoán chắc với anh đấy Sam, rằng tôi chưa từng thấy một việc như thế! – ÔngJones thét qua điện thoại. John đã quyết định đi lên lầu ngủ, cậu len lén đi về phía hành lang vừa nói nhỏ: - Chúc bố ngủ ngon Ông Jones gật đầu đáp lại và nói tiếp qua điện thoại: - Phải… Phải, tờ báo của tôi! Nó đã bị giật ra khỏi tay của tôi… Phải rồi, tôi nhớxưa kia trong nhà bà của anh cũng đã xảy ra những chuyện tương tự. John không vội vã đi lên thang lầu, cậu không vội lên phòng để ở một mình giữanhững bức tường vì thừa biết rằng Râu Đen đi lùng sục từ phòng này đến phòng khác.Cuối cùng còn muốn nghe những gì cha cậu nói với cha của Henry. Cậu dừng lại trên nhịp nghỉ của cầu thang và lúc này bên dưới, tiếng của bố cậuvang lên: - Phải, phải, tôi thừa nhận ra rằng cũng như ở nhà bà của anh. – Ông Jones nói tiếp.– Tôi không bao giờ tin rằng có thể xảy ra như thế. Vâng tôi hiểu… cả một chuổiphiền toái…cuối cùng chúng tôi mong rằng câu chuyện kỳ lạ này sẽ không buộc chúngtôi rời căn nhà của chúng tôi! John thầm nghĩ: “Mà đúng thật, sẽ xảy ra điều gì nếu người ta đồn rằng nhà củamình bị ma ám? Và nếu như Râu Đen đốt nó thì sao? Ông ta dám làm lắm!” Cậu bé dodự đi về phòng ngủ của mình vừa tự hỏi một lần cuối: “Nếu như cha mình cứ tiếp tụcchửi rủa Râu Đen thì sẽ xảy ra những gì nữa? Cha mình không ngừng mạt sát ông ta làđồ vô lại.” Nơi phòng của cậu ở cuối hành lang tràn ngập bóng tối. Cậu phải lấy hếtcan đảm để đi đến đó. Cậu run rẩy đưa bàn tay về phía nắm cửa, như nó là một góithuốc nổ. John xoay nắm cửa lao nhanh vào căn phòng tối tăm kia, tiến nhanh đến bànngủ nơi có đặt một chiếc đèn. Trong khi cậu mò mẫm tìm nút bật đèn, bàn tay cậucảm nhận một vật lạnh, cứng, có hình cong nằm trên bàn ngủ. Cậu sờ nắn dọc chiềudài của vật này bỗng dưng dừng lại. Cậu vừa nhận ra chiều cong và nhất là cái cángươm chỉ huy của Râu Đen! Do đó, cậu vội vàng bật đèn lên. John sợ hãi nhìn cây gươm. Rồi cậu ngẩng đầu lên quan sát gương mặt mình trongchiếc gương treo tường. Cậu thấy mình thật xanh xao! Và đôi mắt… như mắt một conthú bị truy đuổi! Như cậu tự trấn an: “Nếu như mình nhìn thấy cây gươm của ông ta, – Cậu bé tự nhủ với một tiếng thởdài nhẹ nhõm, – mình sẽ thấy được ông ta. Có lẽ ông ta không có ở trong phòng mình,cũng không có trong nhà… có thể ông ta đã đi đến nhà của Henry …” Vừa suy luậnnhư vậy, cậu vừa quan sát toàn bộ căn phòng của mình trong gương. Bên phải, có mộtchiếc ghế bành mà cậu chỉ nhìn được cái lưng ghế cao. Sau chiếc ghế bành là tủ sáchvà trên bức tường những tranh ảnh vẫn nguyên chỗ cũ cũng như bộ sưu tập cờ nhỏ…John an tâm xoay mình lại và trong một giây cậu lại đứng im, cố né một tiếng kêu kinhngạc : “Ồ!” Chính lúc đó John nhìn thấy những gì mà cậu không thể phát hiện đượctrong gương, Râu Đen ngồi sâu trong lòng chiếc ghế bành, chân dạng ra. Cổ áo bật lênvà chiếc mũ ba cạnh kèo xuống che đến tận mũi. Bộ râu dày rậm của ông trải ra trênngực. Chỉ có đôi mặt ánh lên vẻ tinh ranh, là thấy được. Miệng ông ta cười, lộ ra haichiếc răng vàng. Còn hai bàn tay ông rũ xuống hai bên ghế, trong đó có một bàn tayvẫn cầm chặt chai rượu rhum. John lao đến cửa, và khi đặt tay lên nắm cửa thì một giọng nói ồm ồm mà bây giờcậu đã quen khiến cậu như dán chặt chân tại chỗ: - Hãy ở lại đây đi, chú bé! Dù sao trong giọng nói không có chút gì đe dọa cả. John thở dài, buông tay nắm cửavà quay lại đối diện với hải tặc Râu Đen. Ông ta ngoác miệng ra cười. Cậu bé nghĩ:“Ông ta không có vẻ gì là một con ma cả và ông ta hành động giống như bất cứ mộtngười bình thường nào khác. Nhưng tại sao có đôi lúc nghe được ông ta nói và đôi lúckhông nghe được? Còn chỉ có Henry và mình thấy được ông ta nhỉ? Nhưng không phảilúc nào cũng thấy cả?” Cho đến lúc này cậu vẫn nghĩ rằng hồn ma là một bộ xươngcó mặc một tấm vải liệm, chân kéo lê một xích sắt và rên rỉ. Dĩ nhiên Râu Đen khôngmang hình ảnh đó. - Chú bé không có lý do gì sợ ta cả. – Ông ta nói tiếp như căn phòng này là của ôngta. – Nào, ngồi xuống đi. John ngồi xuống giường càng xa ông ta càng tốt. Cậu lần lượt ngạc nhiên nhìn RâuĐen rồi nhìn chiếc gương. Lão hải tặc đẩy chiếc mũ của mình lên, nhíu mày, đưa tay vung vẩy chai rượu vềphía chiếc gương một cách đầy đe dọa. - Chiếc gương chết tiệt! – Ông ta lầu bầu. – Ta rất muốn nhìn mình trong đó, màkhông có gì cả, hoàn toàn không có gí. Không một chút gợn sóng! Ông ta đưa chai rượu lên miệng, nốc một ngụm, nhăn mặt, chùi miệng với tay vànói thêm: - Đã…không biết bao nhiêu năm qua ta không soi gương… Ông ta ngồi im lặng mộtlúc. Trong khi John cố khắc phục sự bực bội của mình. Rồi ông ta đưa chai rượu lên,vừa quan sát vừa nháy mắt, rồi trút nó xuống và khi biết rằng rượu trong chai đã hếtông ta tiếc rẻ đặt nó xuống sàn nhà. - Thành phố này không như trước nữa. – Ông ta than nhỏ. – Nhưng dù sao cũng kháhơn nhiều nơi mà ta đã từng đến đây ! Ông ta lại im lặng khoảng một phút. Râu Đen chăm chú nhìn John lo ngại. Cậu bécó cảm giác mình giống như một con côn trùng bị quan sát qua kính hiển vi bởi một kẻtâm thần, cuối cùng Râu Đen nói tiếp: - Khi nào chú bé sẽ đuổi ta đi khỏi đây hả? Chú bé biết rất rõ rằng phép của ta đãquá hạn từ rất lâu. Nếu ta đi trễ, ta sẽ có cả đống rắc rối… Ông ta ngồi im lặng mộtlúc, hai cùi chỏ chống lên đầu gối. Rồi nói: - Chú bé có định đuổi ta không? Nói đi! John đáp với một giọng mà nó nghĩ xuất phát từ một khoảng cách khá xa: - Sự… sự thật, thưa ngài thuyền trưởng là cháu không biết phải làm thế nào đểđuổi ông… Với một ánh nhìn hoài nghi, Râu Đen đứng lên đi tới đi lui trong phòng vàlầu bầu: - Như vậy ta kẹt cứng rồi! Ông ta dừng lại nhìn John với một khuôn mặt rạng rỡ. - Chú bé đừng sợ, đừng sợ tí nào cả. Đúng vậy ta đã bỏ neo cạnh quán “Đầu HeoRừng”. Nhưng không hại cho chú bé, không nguy hiểm đâu! Và cả khi ta không baogiờ trở lại nơi... ta đã từ đó đến đây… Ông t ...