Danh mục

Hồn ma hải tặc râu đen - Phần 11

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 60.50 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nếu như thuyền trưởng Râu Đen, bạn cũng đi theo John và Henry trên đường Ormes, bạn sẽ nhận ra con đường này đưa thẳng đến trường trung học Godolphin. John đã trở về nhà mình trước khi cha mẹ cậu thức giấc. Khi bước vào nhà bếp, mẹ cậu ngạc nhiên một cách thích thú thấy cậu vừa ôn bài vừa ăn điểm tâm. Một lúc sau, chính John đã ngạc nhiên. Cậu vừa đi nhanh xuống bậc thềm thì một giọng ồn ào khiến cậu khựng lại tại chỗ: ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hồn ma hải tặc râu đen - Phần 11 Phần 11 Nếu như thuyền trưởng Râu Đen, bạn cũng đi theo John và Henry trên đường Ormes,bạn sẽ nhận ra con đường này đưa thẳng đến trường trung học Godolphin. John đã trở về nhà mình trước khi cha mẹ cậu thức giấc. Khi bước vào nhà bếp, mẹcậu ngạc nhiên một cách thích thú thấy cậu vừa ôn bài vừa ăn điểm tâm. Một lúc sau,chính John đã ngạc nhiên. Cậu vừa đi nhanh xuống bậc thềm thì một giọng ồn àokhiến cậu khựng lại tại chỗ: - Chào John! Sáng nay có khỏe không? Thuyền trưởng Râu Đen đứng trên lề đường trước nhà. John nghẹn lời đáp: - Chào ngài thuyền trưởng. Rồi nó chuồn qua bồn cỏ, đi về phía nhà của Henry. Cả hai đứa trẻ sau khi quan sáttính trạng không ít lo lắng, đã lên đường nhanh hơn mọi ngày về hướng trường trunghọc mà lần đầu tiên chúng cho là một nơi an toàn, một nơi trú ẩn lý tướng nhất. Râu Đen rùn vai đi theo sau chúng khoảng năm mươi mét và không cần cố gắng từtừ rút ngắn khoảng cách. Butch quặp đuôi chạy giữa đường ngang với hai đứa trẻ.Thỉnh thoảng nó quay đầu lại lén nhìn lão hải tặc. - Ông ta vẫn còn ở đó phải không? – John hỏi. Henry liếc về phái sau qua vai bạn: - Phải, cậu biết không John? Tớ vẫn tìm lý do tại sao chỉ có chúng ta cũng nhưButch có thể nhìn thấy ông ta. - Đơn giản thôi. Chúng ta đã dùng bột. - Bột? – Henry ngạc nhiên lặp lại. – Có liên quan gì nữa… John chuyển nhữngquyển sách ở dưới tay trái sang tay phải. - Nếu chỉ có chúng ta trông thấy ông ta, là vì chúng ta đã sử dụng bột thay vì tro củamột mụ phù thủy bị thiêu chết trên giàn hỏa. Henry nghi ngại nhìn bạn. - John , cậu lại giỡn mặt tớ rồi! - Hoàn toàn không. Đó là lý do mà không ai có thể nhìn thấy ông ta, trừ chúng ta…Và khi ông ta muốn. Chính ông ta nói với tớ như thế! Henry lại ném một cái nhìn qua vai bạn, rồi quay sang John: - Thật vậy sao… chính ông ta? - Phải! – John khoa tay đáp. Râu Đen có trông thấy cử chỉ đó không? Ông ta vẫn thấy cho nên đưa tay thật cao,vui vẻ vẫy và chạm vai vào một thân cây nên suýt nằm dài ra lề đường. Trường trung học Godolphin là một dãy nhà rộng lớn, xây bằng gạch và ốp đá, ởgiữa sàn có một bồn cỏ hẹp và chung quanh là một hàng rào thấp. John và Henry vẫnbị hải tặc Râu Đen bám sát, vội vàng rẽ đám bạn đứng cạnh lối vào để tìm đường đi.Sau đó chúng bước qua lối vào, đi dọc hàng rào. Bỗng chúng đối mặt với những họcsinh lớn tuổi hơn. Đó là ba thanh niên vạm vỡ mặc những chiếc áo len giống nhau, trênngực có in một chữ “Godolphin”. Đôi bạn cùng nhận ra ba ngôi sao trong đội bong bầudục của Godolphin. Trong ba đứa, có một là anh của Judy, chơi ở hàng hậu vệ cánh.Cả ba nhìn John và Henry với một nụ cười tự tin. - Ê, John – Gã cầu thủ hậu vệ cánh hỏi. – Những câu chuyện ma vẫn còn phảikhông? - Còn mày, Henry, – Tên tiền vệ nhấn mạnh. – Mày có thấy những hồn ma hiện vềlúc này không? Người anh của Judy rướn cao người nhắm mắt lại rên rỉ: - Thuyền trưởng hải tặc Râu Đen… lão già dơ bẩn… Hồn ma già nua, bụi bặm, bịmọt gậm nhấm… cứu tôi với, cứu tôi với! - Vậy là đủ rồi đấy! – John nói – Hãy để cho chúng tôi đi qua! Cậu bé cố gắng đi tiếp. Nhưng ba nhà vô địch cản đường. Chúng quyết định vui đùamột chút. Anh trai Judy vẫn lim dim mắt, càng nói mạnh hơn: - Thuyền trường hải tặc Râu Đen… kẻ già nua… Nhưng hắn không đi xa hơn. Mộtbàn tay vô hình vừa làm bung chiếc cà vạt của hắn ra khỏi áo len và kéo mạnh khiếntay cầu thủ bóng bầu dục đáng gờm mất thăng bằng và suýt ngã. Hắn mở mắt ra sửngsốt một chút rồi gầm lên, lao vào John: - Mày, mày sẽ trả giá đắt đấy! Nhưng hình như hắn vừa tiếp xúc với một đầu máy xe lửa lao hết tốc lực bất ngờhắn bị tống ra sau, cũng như hai tên đồng lõa và thế là cả ba cùng chạy qua hàng ràonhư những chiếc tên lửa. Những thần tượng bóng bầu dục của đội Godolphin dồn đống cách đó vài thướcbên kia hàng rào. Chúng nằm dài trên cỏ. Từ từ tỉnh lại nhìn John và Henry đi giữa haihàng học sinh một cách tò mò và gần như nể sợ. Bên trong trường trung học cuối mộthành lang khá dài khoảng mươi hai mét có những cửa sắt sơn xanh của các lớp học.Những học sinh chạy đi chạy lại trong hành lang. Tiếng chân của chúng và tiếng độngcủa cánh cửa hòa với tiếng rì rầm nói chuyện không dứt. John và Henry (vẫn có Râu Đen đi theo bên cạnh) hòa lẫn trong đám học sinh, đi vềphía cuối hành lang, nơi chúng sẽ học tiết đầu trong ngày. Lão hải tặc vừa đi, vừa lầm bầm: - Đây chắc chắn là viện mồ côi, có những trẻ mồ côi hơn thời của ta… Những đứatrẻ đáng thương mà cha mẹ có lẽ đã là nạn nhân của tên Maynard mới! Bỗng chuông điện rung lên inh ỏi. Râu Đen không nén nổi tiếng kêu kinh hãi. Ông tatựa lưng vào tường và rút gươm ra khỏi vỏ. Học sinh phân tán và biến mất trong chốclát như bị những cánh cửa nút chửng vào, hành lang vắng vẻ và một sự im lặng hoàntoàn đã nối tiếp tiếng ồn ào. Râu Đen mày nhíu lại, dạng chân, tay cầm gươm có vẻ sẵn sàng chiến đấu ...

Tài liệu được xem nhiều: