Bộ tộc Kru cư ngụ dưới chân núi Mã Sơn. Sở dĩ gọi là núi Mã Sơn vì núicó hình giống con ngựa. Núi cao chừng ba ngàn mét so với mặt biển, quanh năm mây mờ bao phủ. Dân làng dưới chân núi nhìn lên, đêm nào cũng thấy loé sáng. Họ gọi đó là núi Thần Linh. Bộ tộc Kru là bộ tộc ít người, dân số chừng vài ngàn. Họ ở rải rác triền núi, hoặc trong rừng và ít khi quy tụ quần thể làng xóm. Tiếng nói của họ lảnh lót như chim hót, tay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hồn ma thiêng táng P1Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG PHẦN 1 HỒN MA THIÊN TÁNG 1. Bộ Tộc Kru B ộ tộc Kru cư ngụ dưới chân núi Mã Sơn. Sở dĩ gọi là núi Mã Sơn vì núicó hình giống con ngựa. Núi cao chừng ba ngàn mét so với mặt biển, quanhnăm mây mờ bao phủ. Dân làng dưới chân núi nhìn lên, đêm nào cũng thấy loésáng. Họ gọi đó là núi Thần Linh. Bộ tộc Kru là bộ tộc ít người, dân số chừng vài ngàn. Họ ở rải rác triền núi,hoặc trong rừng và ít khi quy tụ quần thể làng xóm. Tiếng nói của họ lảnh lótnhư chim hót, tay dài như vượn. Đàn ông hay đàn bà đều để ngực trần, tóc dài khét nắng. Dân làng chủ yếusóng bằng nghề săn bắn, hái trái cây để sống, hoặc chim cá ở suối Thác đầu bạc.Cuộc đời của họ là cuộc đời phiêu bạt. Nhưng không bao giờ ra khỏi núi rừngMã Sơn. Núi Mã Sơn là nguồn sống của họ. Vì vậy, các nhà dân tộc học, hoặcnhững người đi săn ít khi gặp họ. Thấy người lạ là họ lẩn trốn ngay. Chỉ có một chứng tích là biết họ sống ở vùng đất ấy, đó là Thiên táng. Tánglà tống táng người chết. Bộ tộc Kru có tục lệ Thiên táng. Một phiến đá rộng, cònthấm đầy máu khô. Xung quanh là dấu chân của một loài chim rất lớn. Phan An hỏi A Sao: - Cô là người ở gần đây, đã bao giờ thấy tục lệ Thiên táng chưa? A Sao lắc đầu: - Chưa bao giờ! Đã có nhiều người hỏi như anh rồi đó. Mà Thiên táng là gìhả anh? Phan An cười: - Thiên táng là táng ở giữa thiên nhiên. Người chết sẽ được khuân đến hònđá mà tôi và cô đã thấy, họ khấn vái, rồi bỏ đi. Xác của người chết sẽ bị mộtloài chim ăn thịt ăn hết, hả sót lại máu khô. A Sao rùng mình: - Nghe mà ghê rợn quá. Tại sao họ không chôn, hoặc thiêu xác mà phải làmnhư vậy?www.vuilen.com 1Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Phan An nói: - Người Kru quan niệm con người là của thiên nhiên, sống cùng thiên nhiên,khi chết đi cũng về với thiên nhiên một cách tự nhiên như vậy. Họ coi cái chếttự nhiên, bình thường, không hề khóc lóc, tiếc thương gì cả. Người nào đượcchim ăn hết, thì coi như là cái phúc, còn ngược lại, để ba ngày, xác thối rữa, hoáthành ma, có hại cho dân làng. Nhưng ít xảy ra trường hợp đó lắm. Vì bọn chim,và chó linh cẩu đánh hơi xác chết rất nhanh. Thôi, ta về lán, chiều rồi. Cả hai về lán, ở giữa rừng. Họ là những nhà kháo cổ học, có nhiệm vụ đi tìmdi tích về người tiền sử. Phan An đã có kinh nghiệm ba chục năm, còn A Sao làngười có nhiệm vụ dẫn đường. Cô là người của vùng rừng này, nhưng khôngphải là người của bộ tộc Kru. Họ làm nhiệm vụ do viện trưởng Dương Đôngngười pháp Gioóc Rắcsy giao phó. Lán trại của cả hai gần nhau. Đêm rừng âm u, tĩnh mịch, tiếng chim lợn kêucàng làm cho không khí thêm ghê rợn. Bất chợt, A Sao rú lên, khi thấy nhữngbóng áo trắng xuất hiện. Họ vây quanh cô, nhảy những điệu múa của người dântộc. Họ vui vẻ: - A Sao, cô hãy đi với chúng tôi! Ở rừng núi này buồn lắm, nay mới có bạn. A Sao hỏi: - Thế các người là ai? Tại sao lại tìm tôi? Đám người ồn ào: - Chúng tôi là ma, ma thiên táng! Hồn vất vưởng ở núi rừng. Chúng tôi cầnbạn. A Sao rụng rời chân tay: - Ma ư? Các người là ma ư? Các người nhát ta, ta không sợ đâu. Phan An!Mau cứu em. Phan An vội vã chạy sang, A Sao ôm chặt lấy anh, chỉ ra ngoài sân. - Ma... Ma! Họ đến bắt em. Em sợ quá... Phan An cười: - Ma nào? Anh có thấy gì đâu. Sao em lại nhát thế? A Sao đăm đăm nhìn ra khu rừng rậm, quả không thấy gì thật. Cô bẽn lẽn: - Vậy mà em... Nhưng em linh cảm, có ma thật mà! Họ nói họ là ma thiêntáng. Phan An tò mò:www.vuilen.com 2Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Em thấy họ thật à? Họ có nói gì không? A Sao lắc đầu: - Họ nói em đi chơi vui cùng họ. Mà giữa rừng này có gì mà vui kia chứ?Em sợ quá, nên kêu anh. Phan An nói: - Như vậy là em đã gặp ma thiên táng. Biết đâu từ đó, sẽ tìm ra bộ tộc Kru,và có thể là dự đám ma thiên táng của người Kru. Thực chất, ma thiên táng lànhững con chim ăn xác người chết. Chúng mới là ma quái. A Sao hỏi: - Làm sao mà tìm dược loài chim ấy, chúng ở trên núi cao, hay ở vùng rừngbí ẩn nào đó? Phan An cười: - Rất đơn giản. Chỉ cần tìm thấy một đám ma nhỏ của bộ tộc Kru, là sẽ gặpma thiên táng ngay thôi. Lúc đó em đừng có sợ nghe, loài chim này có khả năngcắp được xác của một con voi đó. Nó chuyên đi rảo vùng rừng để tìm xác chết. A Sao lè lưỡi: - Ghê vậy cơ à? Em cứ ngỡ nó chỉ có trong truyền thuyết thôi chứ. Mà saongười Kru lạ quá ha? Bộ họ không sợ ma thiên táng ư? Tại sao lại để xác chết lộthiên như vậy nhỉ? Phan An trầm ngâm: - Đã là tập tục, làm sao thay đổi dượ ...