Vũ Hoà nhận quyết định lên công tác tại trại phong Phú Định. Năm ấy anhtròn hai mươi ba tuổi. Trại phong Phú Định nằm giữa rừng già, bốn bề sông núi bao bọc cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Bác sĩ Ngọc Lệ, giám đốc trại nhìn anh, rắn rỏi: - Anh quả là có quyết định táo bạo! Ở đây, phải tiếp xúc hàng ngày với các bệnh nhân cùi hủi, anh có sợ không? Anh tốt nghiệp loại giỏi, sao không ở lại thành phố? Vũ Hoà cười: - Thế còn chị thì sao nhỉ?...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hồn ma thiêng táng P4Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG PHẦN 4 TIẾNG HÁT ĐÊM NGHĨA ĐỊA V ũ Hoà nhận quyết định lên công tác tại trại phong Phú Định. Năm ấy anhtròn hai mươi ba tuổi. Trại phong Phú Định nằm giữa rừng già, bốn bề sông núi bao bọc cách biệthẳn với thế giới bên ngoài. Bác sĩ Ngọc Lệ, giám đốc trại nhìn anh, rắn rỏi: - Anh quả là có quyết định táo bạo! Ở đây, phải tiếp xúc hàng ngày với cácbệnh nhân cùi hủi, anh có sợ không? Anh tốt nghiệp loại giỏi, sao không ở lạithành phố? Vũ Hoà cười: - Thế còn chị thì sao nhỉ? Chị trẻ đẹp thế kia, sao cũng lên đây? Mỗi chúngta đều có hoàn cảnh cả mà. Ngọc Lệ thân mật: - Anh nói đúng! Chính tôi cũng ngạc nhiên về quyết định của mình. Vậy màđã mười năm ở trại rồi đấy. Ban đầu, tôi cũng sợ lắm. Nhưng bây giờ thì quenrồi, xa trại một ngày là nhớ... Vũ Hoà tò mò: - Chị yêu công việc đến thế kia à? Chị có thể cho tôi biết nguồn gốc của tìnhyêu ấy? Chị xa nhà như vậy anh nhà và các con ra sao? Ngọc Lệ thở dài: - Chuyện đó có lẽ rồi anh sẽ biết sau. Còn tôi, chỉ toàn tâm toàn ý vì ngườibệnh mà thôi. Họ bị đau đớn tàn tật về thể xác và cả tâm hồn nữa. Bổn phận củachúng ta là phải lo lắng chăm sóc họ, để họ quên đi mặc cảm của cuộc đời. Vũ Hoà gật đầu. Anh chào Ngọc Lệ, rồi về phòng mình. Anh sẽ ở trại phongnày trong thời gian ba năm. Có lẽ đó là quãng thời gian khá dài, vì một ngày ởtrại, cũng bằng cả năm bên ngoài. Nhưng bây giờ, muốn quay lại thành phố thìcũng đã muộn. Bởi quyết định đã được gửi đi rồi. Và câu chuyện với Ngọc Lệ,giám đốc trại, cũng làm anh thích thú. Chị ấy quả là con người có nghị lực.Nhưng đôi mắt chị ấy sao buồn thế nhỉ? Chắc là có nhiều tâm sự lắm. Thôiđược ta phải tìm hiểu từ từ...www.vuilen.com 59Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Trời sập tối rất nhanh. Ở miền núi, trời mau tối hơn ở dưới xuôi. Cả vùng trạingập chìm trong ánh sương mờ. Anh thơ thẩn đi ra phía núi, ngước nhìn lênđỉnh Mã Lèng. Ở đó, đột nhiên, trời sáng rực. Cả đỉnh Mã Lèng như chìm trong huyền ảo.Vũ Hoà ngạc nhiên: - Sao kỳ lạ vậy nhỉ? Tự nhiên cả vùng rực sáng vậy nhỉ? Ta phải lên thử xemsao? Vũ Hoà bước lên núi như người mất hồn. Thì ra là ánh trăng rực rỡ. Anhcàng tò mò: - Sao ánh trăng lại sáng như thế nhỉ? Đây là đâu? Sao ta lại đến đây? Đêmnay là đêm gì nhỉ? Sao trăng lại sáng quá vậy? Phải chăng là đêm rằm. Mà tađâu có uống rượu gì đâu! Ta là bác sĩ kia mà? Nhưng rồi, chân anh như rũ xuống, anh ngồi xuống bên vệ cỏ. Quả nhiên đólà ánh trăng... Anh đã nghe chuyện người cùi rất sợ ánh trăng. Mỗi lần trăng tròn, cả cơ thểngười cùi đều rất đau đớn. Họ vật vả cả đêm. Chỉ khi trăng biến mất, họ mới trởlại sinh hoạt như thường: sinh hoạt của người cùi. Cuộc sống của họ quá nhiềuđau khổ. Không ai có thể an ủi họ bằng chính nỗi đau của họ. Đêm nay, lại đúng dịp trăng lên, bốn bề yên tĩnh. Có lẽ người cùi vì quá sợ,nên tìm cách trốn vào nơi trú ẩn của họ, ngoại trừ những đứa trẻ ham chơi.Chúng lê lết cả đêm ngoài đường rừng. Vũ Hoà leo dần lên đỉnh núi Mã Lèng. Anh cũng cảm nhận vầng trăng rằmquá đẹp. Trăng tròn vành vạnh. Ở thành phố mấy khi mà thấy được trăng. Bấtchợt, anh nghe tiếng hát từ trên núi vọng xuống. Tiếng hát của người con gáitrong vắt như nước suối. Anh lắng nghe, bồi hồi... “Em là suối Mường Khương Em làm vui...” Vũ Hoà ngạc nhiên. Tại sao ở nơi heo hút này lại có giọng ca truyền cảm,hay đến vậy nhỉ? Đâu có thua các ca sĩ thực thụ. Anh lắng nghe say sưa: “Suối nước trong xanh In bóng em và bóng anh Bên nhau cùng đắp xây mối tình cùng bản làng...”www.vuilen.com 60Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Anh bước đến gần chỗ phát ra tiếng hát. Lấp ló trong sương mờ, trên băngđá, là một cô gái tóc dài, áo trắng toát. Cô đang hát say sưa, giọng cô cao vút.Vũ Hoà tấm tắc: - Cô hát hay lắm! Rất có hồn, khiến người nghe cảm động lắm! Cô gái giật mình quay lại. Vũ Hoà sững sờ vì vẻ đẹp của cô. Nhưng mặt côcó vẻ lạnh quá. Cô gái e thẹn: - Anh quá khen, em chỉ hát cho vơi nỗi buồn đau của cuộc đời thôi mà. Emlà Phượng, Thuý Phượng. Còn anh? Vũ Hoà ngạc nhiên: - Anh là Vũ Hoà, bác sĩ của trại phong, anh mới đến sáng nay. Đêm trăngsáng quá, đẹp quá nên thơ thẩn đi dạo, nào ngờ gặp tiếng hát của em. Mà ThuýPhượng này, sao em bảo hát cho vơi nỗi buồn đau, liệu em có tâm sự gì chăng? Thuý Phượng gượng cười: - Có gì đâu anh, chẳng qua buột miệng vậy thôi. Thế ra anh mới lên đây, vậyanh lên đây bằng cách nào? Anh có biết nơi anh và em đang đến là ở đâukhông? Vũ Hoà vui vẻ: - Là trại phong chứ còn đâu nữa? Thuý Phư ...