Lệ Ngọc thao thức không ngủ được. Đã mười hai giờ đêm mà Vũ Hoà vẫnchưa về. Nàng bồn chồn lo 1ắng. Và như một linh cảm khiếp hãi, nàng vội chạy ra đường, lên nghĩa địa Mã Lèng, nàng đụng phải một người đàn ông đang nằm sấp ở giữa lối cỏ. Nàng hoảng hốt la lên rồi xoay người đàn ông lại. Nàng rụng rời chân tay, lắp bắp: - Anh Vũ Hoà! Trời ơi, sao anh lại nằm ở đây? Nàng vội xốc nách dìu Vũ Hoà dậy. Người chàng mềm oặt. Chàng rên rỉ: - Thuý...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hồn ma thiêng táng P5Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG PHẦN 5 L ệ Ngọc thao thức không ngủ được. Đã mười hai giờ đêm mà Vũ Hoà vẫnchưa về. Nàng bồn chồn lo 1ắng. Và như một linh cảm khiếp hãi, nàng vội chạyra đường, lên nghĩa địa Mã Lèng, nàng đụng phải một người đàn ông đang nằmsấp ở giữa lối cỏ. Nàng hoảng hốt la lên rồi xoay người đàn ông lại. Nàng rụngrời chân tay, lắp bắp: - Anh Vũ Hoà! Trời ơi, sao anh lại nằm ở đây? Nàng vội xốc nách dìu Vũ Hoà dậy. Người chàng mềm oặt. Chàng rên rỉ: - Thuý Phượng, hãy tha cho tôi! Tôi xin cô đó... Lệ Ngọc tò mò: “ôThuý Phượng là ai nhỉ? Sao Vũ Hoà lại gọi tên cô ta?” Nàng dìu chàng về phòng, lấy dầu xoa cho chàng, nước mắt nàng ứa ra giàngiụa. - Vũ Hoà ơi, sao chàng lại làm vậy? Chàng đã hứa là chồng của em, chànglại đi hẹn với người con gái nào khác? Đêm qua, chàng đã làm gì cô ta? ThuýPhượng là ai? Tại sao cô ta lại quyến rũ Vũ Hoà? Để Vũ Hoà phải bất tỉnh đitrong đêm tối như vậy? Cô ta có đẹp lắm, hấp dẫn lắm không? Vì chỉ có hấp dẫnthì mới quyến rũ được Vũ Hoà chứ? Lệ Ngoc cứ bần thần suy nghĩ, nàng cảm thấy lo sợ cho tình duyên của mình.Đợi chàng tỉnh táo rồi sẽ hỏi cho ra lẽ. Nhất định không để hạnh phúc tuột khỏitay mình. Chàng phải là của mình... Nàng nắm chặt tay của Vũ Hoà đặt lên bộ ngực mình, nơi con tim nàng đangthổn thức. - Vũ Hoà, chồng của em, em yêu chàng, chàng có biết không? Tại sao chànglại làm vậy? Chàng có biết con tim em đau đớn lắm không? Vũ Hoà tỉnh dậy, chàng sợ hãi kêu khẽ: - Thuý Phượng, cô đừng có đeo bám tôi nữa. Tôi... Lệ Ngọc dịu dàng: - Em là Lệ Ngọc, vợ của anh đây. Em không phải là Thuý Phượng.www.vuilen.com 78Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG Vũ Hoà choàng dậy, chàng thảng thốt: - Lệ Ngọc đó ư? Tại sao anh lại về đến đây được nhỉ? Anh gặp một tai hoạkhủng khiếp, và ngất đi... Lệ Ngọc thổn thức: - Chàng nằm sấp ở vệ đường, em phải đưa chàng về cạo gió cho chàng.Chàng nói đi, chàng đã làm gì đêm hôm ở ngoài trời vậy? Vũ Hoà tỉnh táo hẳn: - Ở trại phong này, có cô nào là Thuý Phượng không? Lệ Ngọc lắc đầu. Vũ Hoà ngạc nhiên: - Vậy tại sao tôi gặp cô ta nhỉ? Cô ta ghen tuông cả với em đó, Lệ Ngọc à! Lệ Ngọc bồn chồn: - Tại sao lại ghen vđi em? Hay là Huệ Quyên đã bày ra trò này? Cô ta quảthật là ghê gớm. Vũ Hoà nói: - Không, làm gì có Huệ Quyên ở đây? Kìa, mà sao em lại khóc? Em lo choanh phải không? Lệ Ngọc gật đầu: - Vâng, em lo cho anh, và sợ cho em. Vì cái cô Thuý Phượng nào đó cứ ámảnh anh mãi. Vũ Hoà hôn lên trán Lệ Ngọc, âu yếm: - Coi kìa, lúc em khóc trông thật xinh! Em đã là vợ anh, thì không được ghentuông, rõ chưa? Rồi anh sẽ kể cho em nghe tất cả. Lệ Ngọc run run: - Dạ, em xin nghe lời anh! Vũ Hoà thì thầm: - Đêm nay, sẽ là đêm tân hôn của chúng mình chứ, em yêu? Anh rất muốnđiều đó! Em ngoan chứ? Lệ Ngọc thẹn thùng, mặt nàng đỏ rần:www.vuilen.com 79Tác Giả: Thạch Bất Hoại HỒN MA THIÊN TÁNG - Em đã là của anh, anh muốn lúc nào mà chả được... Vũ Hoà sung sướng, chàng cởi quần áo Lệ Ngọc và sững sờ trước vẻ đẹpnõn nà của nàng. Chàng cuống quít hôn lên bầu vú nàng và mó máy khắp cơ thểnàng. Lệ Ngọc như tê liệt, mặc sức cho Vũ Hoà muốn làm gì thì làm. Xong việc, chàng âu yếm: - Em quá thật hấp dẫn, thủ trưởng của anh ạ! Anh cứ muốn chúng mình nhưvầy hoài. Lệ Ngọc nồng nàn: - Em cũng vậy! Em sẽ chỉ là nô tỳ của anh thôi. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơiem chứ? Em đã dâng hiến tất cả cho anh rồi. Vũ Hoà móc trong bóp ra chiếc nhẫn bằng vàng tây, tha thiết: - Đây là chiếc nhẫn của mẹ anh, để dành tặng cho con dâu. Mẹ nói, nếu cônào đeo vừa chiếc nhẫn này, thì sẽ hạnh phúc bên con mãi mãi! Em đưa tay đâyđể anh đeo cho em. Lệ Ngọc xúc dộng, nàng đưa tay cho Vũ Hoà, Vũ Hoà đeo chiếc nhẫn vàotay Lệ Ngọc. Chiếc nhẫn vừa khít. Vũ Hoà tươi cười: - Mẹ anh cũng khéo chọn dâu tương lai đấy chứ? Em đã vừa lòng chưa? Lệ Ngọc ràn rựa nước mắt, bồi hồi: - Em cảm ơn anh, cảm ơn mẹ. Em sẽ là con dâu hiền của mẹ, là vợ ngoancủa anh. Em sẽ chung thuỷ với anh suốt cuộc đời này! Một tiếng cười hăng hắc: - Lệ Ngọc, tại sao chị lại giành chồng của tôi. Tôi sẽ không để cho chị yênổn đâu. Tôi căm thù chị! Vũ Hoà run bắn cả người: - Thuý Phượng, sao cô ngang ngược quá vậy? Tôi và vợ tôi có làm gì côđâu? Thuý Phượng tức giận: - Không làm gì à? Tại sao anh nghe được tiếng hát tâm thức của tôi, đánhthức âm hồn tôi sống dậy để tôi phải lang thang đêm hôm nơi nghĩa địa, còn haingười thì ôm nhau ngủ trong phòng? Liệu có tàn nhẫn quá không?www.vu ...