Thông tin tài liệu:
Hôn nhân đầu tiên của tôi Ruth Prawer Jhabvala Tuần trước Rahul tuyệt thực. Anh không phải nhịn lâu, gia đình của anh đã hoảng sợ (anh là quí tử duy nhất) và đến ngày thứ hai thì họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để chiều theo ý anh, kể cả việc cho phép anh lấy tôi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hôn Nhân Đầu Tiên Của TôiHôn Nhân Đầu Tiên Của Tôi Sưu TầmHôn Nhân Đầu Tiên Của Tôi Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 22-October-2012Hôn nhân đầu tiên của tôiRuth Prawer JhabvalaTuần trước Rahul tuyệt thực. Anh không phải nhịn lâu, gia đình của anh đã hoảng sợ (anh là quítử duy nhất) và đến ngày thứ hai thì họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để chiều theo ý anh, kể cảviệc cho phép anh lấy tôi. Vì thế anh đã ăn một bữa no nê rồi đến kể cho tôi nghe thành tíchnày. Thấy anh thật sự hãnh diện và sung sướng nên tôi cũng giả vờ sung sướng theo. Bây giờ thìcha anh và cha tôi đã thân mật trở lại. Hai cụ lại ngồi trong phòng làm việc của cha ở dưới lầu vàkể nhau nghe những ngày du học của hai cụ bên Anh. Mẹ của anh cũng thăm viếng, và ngàyhôm qua, Kamla, người chị đã lấy chồng của anh đã ghé thăm tôi. Lần sau cùng tôi gặp Kamlalà hôm chị nói cho tôi nghe tất cả những điều ấy trên ban - công nhà chị, nhưng bây giờ cả chịlẫn tôi đều hình như không còn nhớ gì về những điều đó. Ngược lại chúng tôi nói chuyện vui vẻvề việc chồng chị vừa được lên chức và buổi trưng hoa hàng năm mà chị là người đã được mời tổchức một cuộc xổ số. Mẹ đi quanh nhà với vẽ tự mãn và lâu lâu ngân nga từng đoạn quốc ca (lạcđiệu - mẹ hoàn toàn không có nhạc khiếu). Không còn ai nhắc về M. nữa.Ðã hai năm kể từ ngày anh bỏ đi. Tôi không biết anh ở đâu hoặc đang làm gì. Có lẽ anh đangngồi thiền ở một nơi nào đó trong dãy Himalayas, hoặc lang thang trên bờ Ganges trong chiếccà - sa màu cam, tay cầm một cái bát ăn xin; hoặc có lẽ anh chỉ ở đâu đây bên một tỉnh nhỏ cậnkề, đang cố phát hành một tờ báo hoặc thành lập một ngôi trường. Nhiều khi tôi hỏi chínhmình: có thể có một người đàn ông như thế? Nhưng đó không phải là một câu hỏi mà tôi cần cócâu trả lời.Lần đầu tiên tôi gặp M., tôi đang chuẩn bị đi đánh tennis với Rahul. Tôi chỉ nhìn phớt anh - anhchỉ là một trong số những người đến tìm cha. Nhưng anh trở lại nhiều lần và tôi nghe cha nói:“Cái cậu ấy vô tích sự. ” “Dĩ nhiên rồi, ” Mẹ thêm vào bằng một giọng châm chĩa, “ai hỏi màmình không nhận lời. ” Cha có dáng vẻ bẽn lẽn: thật thế, khi có người cậy xin cha giúp đỡ, ít khicha từ chối. Cha làm Giám Ðốc Bộ Giáo Dục, và vì đó là một chức vụ quan trọng, nơi vănphòng của cha và ngay cả tại nhà tôi thường có nhiều người tới lui để nhờ vả ông. Thường thìcha chẳng giúp đỡ được gì cho họ, nhưng vì tính cha rất tốt và lịch sự với họ nên họ cứ tiếp tụcđến. Rồi thì mẹ tôi thường hay can thiệp vào.Một hôm, khi tôi vừa chuẩn bị tới nhà Rahul, tôi nghe tiếng mẹ oang oang ngoài cửa văn phònglàm việc của cha: “Ông Giám Ðốc là một người bận nhiều việc! ” mẹ hét. Mẹ đứng, lưng mẹ đốiTrang 1/11 http://motsach.infoHôn Nhân Đầu Tiên Của Tôi Sưu Tầmdiện cánh cửa và hai tay mẹ dang rộng ra; M. đứng trước mặt mẹ, đầu anh hơi cúi. Mẹ nói:“Ngày nào cậu cũng tới làm phiền nhà tôi! ”.Tôi cảm thấy xấu hổ khi nghe mẹ lớn tiếng với thiên hạ nên tôi vội vã lẻn đi. Nhưng khi tôi đangđi xuống đường, anh bổng nhiên xuất hiện ở đằng sau tôi. Anh hỏi: “Sao cô đi nhanh thế? ”Tôi im lặng. Tôi thấy việc anh nói chuyện với tôi là một điều vô cùng bất lịch sự.“Cô đang chạy trốn, ” anh nói.Rồi không hiểu tại sao tôi phải bật cười: “Trốn cái gì? ”“Thực Tế, ” anh nói, giọng anh nghiêm trang đến mức làm tôi phải kính nể và đứng im ở giữađường nhìn anh.Trông anh không còn trẻ - còn trẻ như tôi hoặc Rahul. Tóc anh đã bắt đầu bạc và mắt anh đã cónhững nếp nhăn. Nhưng đôi mắt của anh, mắt của anh tràn đầy sự hiểu biết và kinh nghiệm! Vàanh đang nhìn tôi bằng đôi mắt ấy. Bổng nhiên tôi không diễn tả được cảm giác của tôi.Anh nói anh muốn cha mở một ban học mới trong trường đại học. Ban đức dục. Anh giải thíchchi tiết ban học này cho tôi nghe và chúng tôi đứng im giữa đường. Ðôi mắt anh rực rỡ. Tôi hiểungay; dĩ nhiên là tôi không hiểu hết tất cả - tôi không phải là một người thông minh như anh -nhưng tôi hiểu điều anh nói quan trọng và cao cả. Những điều anh nói mang nhiều ý nghĩ mới,làm thay đổi cuộc đời. Tôi bắt đầu thấy rằng tôi đã sống sai lạc vì tôi đã lớn lên qua sự dạy dỗ đểsuy nghĩ sai lạc. Những gì tôi, cha, mẹ, Rahul và tất cả mọi người cho là quan trọng, đều khôngquan trọng: đó chỉ là những việc tầm thường của đời sống mà chúng ta đã bị lôi cuốn vào. Ðó làlần đầu tiên tôi được nghe một người giải thích cho tôi nghe về bản chất thực tế. Tôi hứa sẽ giúpanh và sẽ nói chuyện với cha. Tôi rất xôn xao và luôn nghĩ ngợi về những gì anh đã nói và cáchanh thể hiện những lời nói đó.Anh thường gọi điện thoại. Tôi đợi điện thoại của anh và tôi trở nên ...