Danh mục

Hư ảo một màu hoa

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 104.07 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hiền ngước mắt nhìn lên ngôi Bảo Điện, cô đang khấn nguyện với Đấng Bản Sư. Cô cầu nguyện cho mẹ, cho kẻ mất người còn đều được tận hưởng niềm an lạc vô biên trong mùa Vu Lan Thắng Hội này. - Nào nhanh lên mấy đứa. Chúng ta phải đi sớm cho kịp khóa lễ. Hiền vừa dắt xe ra sân, vừa không ngừng hối thúc các em. Hải chạy lại bên chị: - Cái giỏ đồ tang chị lấy ra chưa? - Rồi, chị để đằng trước đầu xe kìa… Cô quay nhìn vào nhà hỏi: -...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hư ảo một màu hoa Hư ảo một màu hoaHiền ngước mắt nhìn lên ngôi Bảo Điện, cô đang khấn nguyện với Đấng Bản Sư. Cô cầunguyện cho mẹ, cho kẻ mất người còn đều được tận hưởng niềm an lạc vô biên trong mùaVu Lan Thắng Hội này.- Nào nhanh lên mấy đứa. Chúng ta phải đi sớm cho kịp khóa lễ.Hiền vừa dắt xe ra sân, vừa không ngừng hối thúc các em.Hải chạy lại bên chị: - Cái giỏ đồ tang chị lấy ra chưa?- Rồi, chị để đằng trước đầu xe kìa…Cô quay nhìn vào nhà hỏi: - Bé Hằng đâu rồi?Bé Hằng từ từ bước ra. Con bé đang cầm trên tay một xâu hoa hồng tươi. Nó bỏ xâu hoavào giỏ rồi cất tiếng phụng phịu hỏi chị: - Chị Hai! Hôm nay là ngày lễ Vu Lan, vậy emcó được cài hoa hồng không?Thằng Hải nhanh nhẩu: - Có chứ ! Nhưng năm nay mình phải cài hoa hồng trắng.Hoa hồng trắng! Hiền chợt nghe lòng mình chùng xuống. Năm trước, cũng vào ngày nầy,ba chị em Hiền theo mẹ đến chùa làm lễ. Rồi mỗi đứa được cái một bông hoa hồng xinhxắn lên ngực áo. Vậy mà mùa Vu Lan năm nay lại là tuần thất thứ bảy của mẹ.Bé Hằng vẫn ngây thơ nói: - Em không thích cài hoa hồng trắng đâu. Em sẽ xin Sư Cômột bông hoa màu đỏ.Mí mắt Hiền bắt đầu cay cay. Trước đây Hiền không thể nào hình dung nổi khi mất mẹmình sẽ như thế nào! Vậy mà bây giờ cô không có quyền mềm yếu. Cả đến quyền đượckhóc cũng không thể. Trong vai trò của người chị cả, Hiền còn kiêm luôn chức năng củangười mẹ trẻ. Hơn tháng qua, Hiền luôn kề cận, vỗ về an ủi và chăm sóc các em. Cô đãtrở thành chỗ dựa duy nhất của chúng, khi mà bố còn ở xa, và mẹ đang còn phảng phấtđâu có giữa chốn trời mây thăm thẳm…... Khóa lễ tụng kinh vừa bắt đầu. Hiền đưa hai em đi vòng xuống nhà Tổ để lên chínhđiện.Đi ngang qua bàn vong, nơi có đặt bức ảnh lớn của mẹ. Cô dừng lại ít phút, lặng lẽ ngắmnhìn gương mặt dịu hiền trong đó. Bức ảnh nầy chụp không bao lâu thì mẹ mất. Khôngngờ đó là bức ảnh cuối cùng. Nụ cười trong ảnh cũng là nụ cười cuối cùng còn in đậmtrong tâm trí Hiền.Bé Hằng cầm xâu hoa tươi bước lại choàng quanh khung ảnh. Chiều hôm qua nó đã đòiHiền mua cho bằng được đóa hoa màu hồng nhung. Suốt đêm nó ngồi xâu kết lại và cũngmuốn tự tay mình dâng lên cho mẹ. Con bé thích những bông hoa màu hồng mà nhữngnăm trước còn mẹ nó vẫn được cài. Có ai lại không thích hoa hồng? Màu hoa tôn vinhcho cái đẹp. Màu hoa biểu trưng cho tình mẹ thiêng liêng cao qúy. Màu hoa ấy giờ đâyđối với chị em Hiền đã trở nên nhạt nhoà vô vị .“Mẹ đi để lại màu hoa tang thương cho con. Để lại nơi trần gian bao mái đầu xanh bơvơ lạc lõng...”Ngày trước Hiền cũng bao lần bày tỏ chút niềm thương xót đến với những ai mất mẹ.Lòng thương xót ấy gần như đồng cảm với sự lo lắng. Nhưng chỉ thoáng qua thôi. Làmsao Hiền có thể nghĩ khác được khi mà mẹ vẫn còn đó, vẫn đầy ấp những lời yêu thươngtrìu mến. Để rồi khi tất cả đã lùi xa vào ký ức. Hiền tưởng chừng mình đang rơi lạc trongmột giấc mơ chưa từng có thật trong cõi đời này.Tiếng tụng kinh trầm ấm vang lên đã đưa Hiền trở về với thực tại. Đã nhiều tuần lễ trôiqua, mỗi đêm Hiền đều đưa các em đến chùa tụng kinh cầu siêu cho mẹ. Từng đêm …Hiền luôn giữ cho lòng mình thật yên tĩnh trong mỗi lời kinh ý kệ. Sư cô đã chẳng dạy là:“Khi đọc kinh với lòng chí thành tha thiết sẽ khiến cho người chết được siêu độ, màngười sống cũng được yên vui an ổn”.Từng đêm Hiền luôn nghĩ đến mẹ bằng tất cả niềm nhớ thương mong ước. Dù có xa hẳncuộc đời thì mẹ vẫn là mẹ. Vẫn nguyên một hình hài trong tâm tưởng Hiền, vẫn dạt dàotrái tim của người mẹ hiền muôn thuở. Hiền đã nhìn thấy mẹ qua từng tiếng chuông vọnglên giữa thinh không. Tiếng chuông trong đêm vắng cùng lời kinh nguyện cầu sẽ mởtoang hết mọi xiềng xích nơi âm cảnh.Hiền nghĩ vậy vì cô đã được nghe sư cô giảng: “Trong khoảng thời gian 49 ngày, ngườichết vẫn còn chập chờn giữa hai cảnh âm dương, tội phước chưa rõ ràng. Nếu được nghekinh… được người thân nhất tâm trợ duyên hồi hướng, thì sau tuần thất thứ bảy, vonghồn người quá cố sẽ hướng về nẻo thiện mà được giải thoát.”Thế nhưng hôm nay, Hiền nghe trong mỗi lời kinh dường như mang một âm hưởng khác.Vẫn là những câu “sắc tức thị không không tức thị sắc…” mà sao cứ lắng đọng xa xôi dịuvợi. Vẫn mấy lời hồi hướng “âm siêu dương thịnh” mà nghe ray rứt đến tê lòng. Phảichăng vì là ngày lễ Vu Lan. Ngày xá tội vong nhân. Và lại là ngày chung thất của mẹ.Ngày lễ Vu Lan đầu tiên mất mẹ, màu hoa tuổi thơ bỗng nhuộm đầy sắc trắng tangthương.Hiền giật thót người khi có ai đó vừa đến bên cô, nhẹ nhàng cài một cánh hoa màu trắnglên góc áo. Màu hoa trắng dường như cũng vô cảm với lòng người tiếp nhận. Trước kiaHiền vốn thích màu trắng tinh nguyên như chiếc áo dài cô mặc đến trường. “Cuộc đờivốn là vô thường. Con người chung quy chỉ là một vật thể tan hợp, hợp tan biến đổi từthân này sang thân khác, kiếp này qua kiếp kia. Thế nên tất cả mọi sự việc, mọi cảnh trímàu sắc mà ta thấy đó cũng chỉ là những trò hư ảo không thật”.Lời giảng mang tính triết lý ấy, trong một lần the ...

Tài liệu được xem nhiều: