Danh mục

Hư thực phần người

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 185.60 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sau cú ngã xe máy ở đèo mây, Lý Chu nằm mê man suốt hai ngày. Kết quả chụp cắt lớp vi tính, não không hề gì. Bác sĩ trưởng khoa lẩm bẩm: “Ông này não có sao đâu mà nằm miết vậy! Lạ quá!” Sang ngày thứ ba đúng ngọ, Chu mở mắt, muốn ngỏm dậy nhưng thấy đầu nặng trĩu, tay chân đau nhức nhối. Nhìn cánh tay bó bột, những dây nhợ truyền dịch, những blu trắng... Chu biết mình đang nằm trong bệnh viện. Ồ vậy là mình còn sống. Cái thằng cha xe tải đi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hư thực phần người Hư thực phần người TRUYỆN NGẮN CỦA TIẾN DŨNGSau cú ngã xe máy ở đèo mây, Lý Chu nằm mê man suốt hai ngày. Kết quả chụp cắt lớpvi tính, não không hề gì. Bác sĩ trưởng khoa lẩm bẩm: “Ông này não có sao đâu mà nằmmiết vậy! Lạ quá!” Sang ngày thứ ba đúng ngọ, Chu mở mắt, muốn ngỏm dậy nhưngthấy đầu nặng trĩu, tay chân đau nhức nhối. Nhìn cánh tay bó bột, những dây nhợ truyềndịch, những blu trắng... Chu biết mình đang nằm trong bệnh viện. Ồ vậy là mình cònsống. Cái thằng cha xe tải đi gì mà như điên húc mình bay lên không trung rồi ném bộpxuống. Số mình cao thật. Vợ Chu khóc tu tu vì mừng chồng không chết. Trịnh Phanngười bạn thân của Chu cười: “Thân thể có khâu vá đôi chỗ nhưng không sao. Maykhông phải làm lại chứng minh thư.” Cô y tá tên Vĩnh đến thay băng mặt lạnh như tiền.“Đồ nhà giàu mà kẹt xỉn, bà cho mày biết này!” “Ái trời, đau quá! nhẹ nhẹ tay thôi cô.Mà cô, cô nói gì?”. “Anh im đi cho bác sĩ làm việc!”. “Ái, đau quá”. Thay xong băng nơitrán Chu xong, cô y tá lạnh lùng ra khỏi phòng. Anh bệnh nhân giường bên cười: “Tạibác không đưa phong bì nên đau là phải. Ở đây, tiêm, thay băng... đều phải tiền, khôngthì đau chết!”. “Anh có nghe cô ta vừa nói tôi nhà giàu mà kẹt xỉn không? Y tá, bác sĩkiểu này thì chết con người ta!” “Ồ anh lẩn thẩn rồi. Tôi có nghe cô ta nói gì với anhđâu”- Quay sang vợ Chu anh nói –“Chị đưa anh chụp cắt lớp lại não đi. Tôi nghĩ não anhcó vấn đề. “Tọng rượu cho lắm vào không bị xe húc thì rồi cũng bị não” Chu nhìn vợ: “Em vừa nói gì?” “Ơ ! Em nói gì đâu! Anh lạ thật! Từ lúc sáng đến giờ anh toàn nói sảng”“Em không được xúc phạm anh như vậy!” Anh bệnh nhân giường bên nhắc: “Chị gọi bácsĩ và đưa anh chụp lại đi. Não anh có vấn đề, không còn nghi ngờ gì nữa! ” Chu vò đầu.Lạ nhỉ. Mình vẫn tỉnh táo bình thường đấy thôi. Chiều, vợ đưa Chu chụp lại não nhưngkết quả vẫn như cũ. “Cơ quan một đống việc cuối năm rồi mà chồng như thế này thì chếtmất.” Chu nghe vợ nói nhưng quan sát chẳng thấy môi vợ mấp máy. Chẳng nhẽ mìnhnghe, đọc được suy nghĩ của người khác? Chẳng nhẽ. Chẳng nhẽ: “Này anh? Anh đangnghĩ về cô bồ ở bên Nga phải không?” Chu hỏi anh bệnh nhân giường bên cạnh “ Ồ! Anhsiêu thật. Đúng là tôi đang nghĩ về cô ấy. Cô ấy là người Nga. Chúng tôi yêu nhau nhưngsố phận trớ trêu, tôi đã có vợ và 2 con rồi. Tại sao anh biết vậy?” Ha ha mình đọc đượcsuy nghĩ của người khác rồi. Phen này lắm điều hay đây. Nhưng không thể để cho ngườikhác biết khả năng của mình: “Không! tôi thấy người ta đến thăm anh, họ kể chuyện anhtừng ở bên đó nên đoán mò”. Con người là chúa tò mò. Đã có khả năng thì phải thử chobiết. Chu chộp cô y tá tên Vĩnh ở hành lang: “Chị! Tôi muốn gặp chị một chút!?” “Tôibận”, cô y tá mặt lạnh như tiền bước đi. “Chị Vĩnh! Tôi sẽ xem bói cho chị!”. Đàn bà làchúa tò mò, ai chả thích xem bói. Cô y tá ngoảnh lại nở toét nụ cười sà đến trước mặtChu: “Anh xem cho tôi đi!”. “Chị có được người chồng thật chu đáo!” “Đúng! Nói tiếpđi” “Chị đang nghĩ một người khác ngoài chồng”. “Anh giỏi thật!” Chu phán nhiều điềukhiến cô y tá phục sát đất, gật đầu lia lịa: “Chồng tôi là một công chức chỉn chu mẫu mựctrong công tác xã hội cũng như gia đình. Anh ấy chăm chút tôi từng li từng tí. Kiểu chămsóc và cách sống của anh cứ lặp lại ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.Chán! Lấy nhau gần mười năm nhưng anh chưa bao giờ nặng lời với tôi một câu, mặc dùcó những cái tôi sai hoàn toàn. Đôi khi tôi thèm một câu chửi, hay một cái bạt tai của anhấy mà cũng không được. Chán. Tôi phải đi tìm cái mới. Anh là đàn ông, nên không hiểuđàn bà chúng tôi đâu.” Cô y tá trút bầu tâm sự làm “thầy bói” Chu trở thành người nghe.Trông hai người như thể đã quen biết nhau từ lâu. Chu định hỏi .Sao hôm trước cô giậttôi đau thế? Nhưng thôi, anh không muốn nhắc lại. “Anh mai ra viện thủ tục các thứ emlàm cho. Còn giờ em bận. Hẹn gặp lại anh”. Cô y tá đi rồi Chu cứ cười tủm một mình.Sáng, thủ tục ra viện đã được y tá Vĩnh làm nhanh gọn, chị còn biếu anh túi hoa quả tođùng loại đắt tiền. Vợ Chu dấm giẳng “Anh và cô ta có chuyện gì rồi phải không.?” “ Cóchuyện gì! Em hay nhỉ! Quen cô ấy cũng tốt chứ sao!” Trên đường về mặt vợ Chu nặngchịch. Cô cứ cảu rảu trong đầu : “ Gì mà nhanh thế. Chết thật!”Đến cơ quan ai cũng chúc mừng Chu tai qua nạn khỏi. Giám đốc mặt tròn xoe như cáibánh bao, ưỡn bụng bắt tay Chu thật chặt, vẻ thân tình nhưng trong bụng thì bảo: “Màynhư cái gai trong mắt tao mà nhổ không được. Sao mày không chầu diêm vương đi Chuơi!”. Tay Tỉn phó phòng chuyên môn ngồi ngả người trên ghế xoay, liếc xéo mắt nhìn:“Mẹ kiếp, nó không chết thì khi nào cái ghế trưởng phòng mới đến lượt mình.”. Chuđiếng người. Tay giám đốc với Chu như nước với lửa chẳng nói làm gì nhưng Tỉn làngười anh nâng đỡ cưu mang từ những ngày đầu về cơ quan, coi nó như em ruột vậy mànó nói anh như vậy. Lòng người thật khó lường. Bác Lương bảo vệ đã có lần n ...

Tài liệu được xem nhiều: