Bảo Triều cố đạp xe nhanh hơn chút nữa, vì anh biết Bảo Bảo đang mong anh ở nhà. Giờ này chắc là nó đang đói meo, nằm co ro chờ anh về. Mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả lưng áo, Bảo Triều cảm thấy vui khi đã gần sắp về đến nhà. Nhìn thấy ánh mắt ngời sáng vui tươi của em mình vì có cái ăn, lòng bảo Triều như se lại. Nghe tiếng xe, Bảo Bảo đang nằm liền ngẩng đầu rên nghe ngóng. Chừng thấy bóng anh, Bảo Bảo lồm cồm ngồi dậy: – Anh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hương BiểnHương Biển Quế Trân Hương Biển Tác giả: Quế Trân Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 23-October-2012Trang 1/154 http://motsach.infoHương Biển Quế Trân Chương 1 -Bảo Triều cố đạp xe nhanh hơn chút nữa, vì anh biết Bảo Bảo đang mong anh ở nhà. Giờ nàychắc là nó đang đói meo, nằm co ro chờ anh về. Mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả lưng áo, BảoTriều cảm thấy vui khi đã gần sắp về đến nhà.Nhìn thấy ánh mắt ngời sáng vui tươi của em mình vì có cái ăn, lòng bảo Triều như se lại.Nghe tiếng xe, Bảo Bảo đang nằm liền ngẩng đầu rên nghe ngóng. Chừng thấy bóng anh, BảoBảo lồm cồm ngồi dậy:– Anh Hai, sao về muộn vậy?– Em đói bụng lắm sao?– Nói sao đây chứ? Em suốt từ chiều giờ có ăn gì đâu.Ngồi phách xuống cạnh em, Bảo Triều mớ nhanh gói cơm:– Em ăn đi!Nhanh tay lấy hộp cơm trên tay anh, Bảo Bảo rên rỉ:– Anh mà không về chắc em phải chết đói thôi.Đưa tay vuốt tóc em, Bảo Triều cố dằn cảm, xúc đang trào dâng:– Anh xin lỗi!Vừa ăn, Bảo Bảo vừa nói:– Em chỉ nói vậy thôi. Anh đừng có xin lỗi em.Cười cười, Bảo Triều cố pha trò:– Cố ăn vào và uống nước cho đầy bụng.Như chợt nhớ ra một điều quan trọng, Bảo Bảo ngừng ăn, nó chìa gói cơm cho anh:– Em ăn một nửa, còn anh một nửa.Lắc đầu đứng lăn, Bảo Triều nói với em mình:– Bảo Bảo ăn cho no đi. Anh đã ăn rồi.Nó ngây thơ hỏi:– Thật vậy hả anh Hai?– Thật chứ!Trang 2/154 http://motsach.infoHương Biển Quế Trân– Vậy em ăn hết luôn nhé!Lừ mắt nhìn em, Bảo Triều nói một câu:– Em ăn đi, thừa là anh đánh đòn cho biết.– Không đâu, tiều anh làm ra khó khăn, em đâu nỡ bỏ mứa.Ôm em vào lòng, Bảo Triều xúc động. Anh lại khuyên:– Em hãy cố gắng học. Anh nhất định sẽ lo cho em đầy đủ.– Nhưng mà anh Hai ơi! Anh cũng phải lo học nữa cơ.Gật đầu, Bảo Triều trấn an:– Anh biết rồi!Thấy anh chốc chốc lại thở dài, dường như kém vui hơn thường ngày. Biết vậy nhưng Bảo Bảokhông dám hỏi thẳng mà chỉ nói:– Đêm nào anh cũng thức khuya, vào lớp làm sao học nổi.Thương em biết lo cho mình, Bảo Triều lắc đầu nói cho em an tâm:– Anh không sao đâu. Anh biết tự lo cho mình.Bùi ngùi, Bảo Bảo lại nói:– Phải chi cha mẹ mình đừng...Bảo Triều đưa tay ngăn:– Em đừng nhắc nữa! Bởi họ cũng có lý do riêng mà.Bảo Bảo bặm môi:– Lý do riêng gì chứ? Họ chỉ biết có thân mình mà thôi.Bảo Triều không muốn tranh luận với em chuyện không vui này nên nói tránh sang chuyệnkhác:– Em ăn xong, uống nước, súc miệng rồi đi ngủ.Bảo Bảo ngoan ngoãn làm theo lời anh.– Còn lại một mình, Bảo Triều nhìn vào khoảng không vô tận của đêm tối.Từ hôm nay mình sẽ xoay xở như thế nào đây. Anh không thể để Bảo Bảo thiếu hụt được.Bảo Bảo đạt được học sinh giỏi học kỳ một, cậu mừng lắm. Nhưng mà nếu về giờ này anh Haicũng đâu có ở nhà. Nụ cưới tắt ngắm trên môi. Buồn quá Bảo Bảo ngồi lại trên một mỏm đá,mắt thẫn thờ nhìn quanh. Mình phải làm việc gì đó để phụ giúp anh đây. Nhặt bao ny lon... bánvé số... hay là đi phụ rửa chén bát ở một tiệm phở nào đó.Trang 3/154 http://motsach.infoHương Biển Quế TrânBuổi chiều hôm ấy, Bảo Bảo chưa tìm ra được phương kế nào. Cậu đi lần mò ra phía biển. Tạisao cuộc đời của anh em mình lại khổ đến như vậy. Ai ai cũng có cha mẹ lo lắng. Anh em cậucũng có cha mẹ cơ mà, bây giờ họ ở đâu? Tại sao vậy? Ứa nước mắt tủi buồn, Bảo Bảo đưa tayquệt khô nước mắt. Mình không được khóc. Khóc là hèn lắm.Trời chợt kéo mây xám xịt như sắp sứa đổ một trận mưa to. Mọi người hối hả gom khô, cá đangphơi. Tiếng gọi nhau í ới. Bảo Bảo cũng tháp tùng phụ giúp một người phụ nữ đang lúi húi làm.– Em giúp chị hả?– Vâng!Bảo Bảo làm rất lanh lẹ, phút chốc đã xong một đống khô to đùng.– Chị cám ơn em! Và đây là chị thưởng.Vội từ chối, Bảo Bảo lắc đầu:– Ơ không, em chị giúp chị chút thôi.– Em trai à! Chị cho em để uống nước. Em đừng ngại!Nhìn tờ tiền trong tay người phụ nữ, Bảo Bảo mở to mắt:– Em phụ chị có chút xíu sao chị cho em nhiều tiền đến vậy?Nở nụ cười, người phụ nữ lắc đầu:– Nếu không có em thì giờ này chị làm vẫn chưa xong.Trong đầu lóe lên một tia hy vọng, Bảo Bảo ngập ngừng:– Chị.... chị có thể...– Hả! Em muốn nói với chị chuyện gì?Bảo Bảo mạnh dạn hỏi:– Chị có thể mướn em không?Ngạc nhiên nhìn Bảo Bảo, người phụ nữ hỏi lại:– Em nói gì? Em muốn giúp chị ư?Bảo Bảo nhìn trân trân vào người phụ nữ:– Em đang rất cần việc làm.– Nhưng mà em...– Em không ...