Thông tin tài liệu:
“Sở dĩ ý tưởng của tôi thành hiện thực vì tôi đã không dừng lại sau lời từ chối đầu tiên hay thứ một trăm. Thua keo này, bày keo khác, tôi không bao giờ chấp nhận bỏ cuộc.” John Mautner là một chuyên viên phân tích tài chính cao cấp tại một trong năm trăm công ty hàng đầu nước Mỹ và hầu như có tất cả mọi thứ cùng một ngôi nhà đẹp ở Hilton Head, South Carolina với người vợ mới cưới mà anh hết lòng yêu thương. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hương vị ngọt ngào của thành công
Trích “NƠI NÀO CÓ Ý CHÍ – NƠI ĐÓ CÓ CON ĐƯỜNG” 1
Hương vị ngọt ngào của thành công
“Sở dĩ ý tưởng của tôi thành hiện thực vì tôi đã không dừng lại sau lời từ chối
đầu tiên hay thứ một trăm. Thua keo này, bày keo khác, tôi không bao giờ chấp
nhận bỏ cuộc.”
John Mautner là một chuyên viên phân tích tài chính cao cấp tại một trong năm
trăm công ty hàng đầu nước Mỹ và hầu như có tất cả mọi thứ cùng một ngôi nhà
đẹp ở Hilton Head, South Carolina với người vợ mới cưới mà anh hết lòng yêu
thương. Nhưng anh đã làm gì? Anh đem đánh cược tất cả những thứ mình đang
có vào một trong những ý tưởng kinh doanh điên rồ nhất!
Thật ra John không bằng lòng với tình trạng hiện tại. Khoản thu nhập tiềm năng
từ công việc hiện tại có lẽ không thể mang lại cho anh sự độc lập tài chính, rồi
việc phải luôn chứng tỏ mình hơn các đồng nghiệp khác để tiến thân đã khiến
công ty chẳng còn vẻ hấp dẫn đối với anh nữa. Anh tin rằng việc tự kinh doanh
là chìa khóa đảm bảo sự an toàn về mặt tài chính.
Nhưng không giống nhiều người khác, John hành động chứ không mơ tưởng
viển vông. Vào năm 1990, John xin thôi việc, từ bỏ ngôi nhà xinh xắn cùng
vùng đất tươi đẹp Hilton Head. Bạn bè, người thân bảo anh mất trí khi anh cùng
với vợ mình, Anne, chuyển đến Orlando, Florida, một thành phố có lượng du
khách dồi dào.
John đã nhìn thấy con đường dẫn đến sự độc lập tài chính của mình trong những
quả hạch – loại quả nhân ngoài bọc đường vị quế nóng hổi bán cho khách bộ
hành trên đường phố. Lấy cảm hứng từ những người bán hàng rong xe đẩy dọc
Trích “NƠI NÀO CÓ Ý CHÍ – NƠI ĐÓ CÓ CON ĐƯỜNG” 2
các đường phố ở châu Âu, cùng với sở thích chế biến thức ăn của mình, John bỏ
ra nhiều giờ đồng hồ để chế biến hạnh nhân và hồ đào theo công thức của riêng
anh. Với khoản tiền vay 10.000 đô la và một cái tên mới, “The Nutty Bavarian”,
John đã thành lập doanh nghiệp của mình chỉ với một chiếc xe đẩy, được thiết
kế để khách hàng có thể nhìn thấy từng loại hạt đang được nướng cho đến khi có
màu óng ánh, mời gọi.
Một cái tên rất sáng tạo. Một kiểu bày hàng sáng tạo. Và, sản phẩm cũng mang
tính sáng tạo không kém. Nhưng để sáng tạo được như vậy, John gặp khá nhiều
khó khăn về mặt tài chính. Do không muốn có thêm đối thủ cạnh tranh, những
người buôn bán lâu năm ngấm ngầm đẩy John ra khỏi các khu vực sầm uất. Vào
cuối năm đầu tiên, John gần như phá sản. Anne phải gắng sức duy trì việc kinh
doanh của chồng bằng những đồng lương từ công việc làm y tá của cô.
Vậy là kế hoạch kinh doanh của John cần phải có sự thay đổi. Để xoay chuyển
tình thế, anh phải tìm cho ra một địa điểm kinh doanh thuận lợi. Orlando có một
nơi tầm cỡ và là vị trí tốt nhất để bán các loại quà bánh chất lượng cao – đó là
một công viên thuộc phim trường Universal. Tuy nhiên, có một chỗ kinh doanh
trong khuôn viên này không phải là việc dễ dàng. Phim trường Universal của
bang Florida thông báo cho John rằng anh phải ký quỹ 100.000 đô la để được
quyền kinh doanh trong khuôn viên của họ. Phía Universal sẽ quản lý quầy hàng
của John. Các hãng lớn như Orville Redenbacher và Haagen-Dazs đã làm như
thế, nhưng 100.000 đô la đối với The Nutty Bavarian quả là quá tầm tay. Để
cạnh tranh với các hãng lớn, John phải tìm cách khác, sáng tạo hơn những cách
thông thường.
Anh gọi cho bộ phận phụ trách về thực phẩm của Universal và nói chuyện với vị
phó chủ tịch. John kể cho ông ấy nghe về món ăn cực kỳ hấp dẫn của mình. V ị
Trích “NƠI NÀO CÓ Ý CHÍ – NƠI ĐÓ CÓ CON ĐƯỜNG” 3
phó chủ tịch yêu cầu John gởi thư chào hàng đến, và John đã làm đúng như thế.
Hàng tuần trôi qua mà không nhận được trả lời. Ngày nào John cũng gọi điện
đến trong suốt một tháng trời. Anh gởi sản phẩm mẫu và thư chào hàng đến. Sau
cùng thì John gởi cho vị phó chủ tịch một lá thư, nói rằng anh sẽ gọi điện liên
tục cho đến khi nào ông ấy đồng ý gặp John trong ba mươi phút hoặc có lý do
chính đáng để thẳng thừng từ chối.
Lá thư tỏ ra hiệu nghiệm. Vị phó chủ tịch đồng ý gặp anh. Và đây chính là lúc
John phải tìm cách giải quyết những thử thách thực sự. Anh biết ba mươi phút
này sẽ là khoảng thời gian không thể quên. Anh tin rằng món ăn do mình chế
biến sẽ có mùi vị hấp dẫn, John quyết định để cho sản phẩm lên tiếng thay cho
mình. Vào đúng ngày hẹn, John mang cái lò nướng vào thẳng phòng họp và tiến
hành chế biến món hồ đào bọc quế nóng hổi. Tiếng nổ vui tai của các hạt va vào
thành chảo, hương thơm tràn ngập căn phòng, rồi len lỏi ra ngoài hành lang...
Chẳng bao lâu sau, đã có nhiều nhân viên tò mò ghé ngang qua để tìm hiểu xem
ai đang chế biến món ăn gì ở đó. Họ nhìn thấy một cái chảo đầy những hạt hồ
đào vàng óng, nóng hổi đang tỏa hương thơm ngào ngạt.
John phục vụ mọi người từng hạt hồ đào mới rang và ai cũng muốn thưởng thức
thêm nữa. Nhưng họ vẫn muốn có thêm thời gian để xem xét đề nghị của anh.
John chợt nảy ra một ý tưởng. “Tôi bảo với họ rằng nếu họ ...