Danh mục

Ðĩa Xa Lát Nga

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 84.29 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (3 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ðã có rất nhiều nhà văn muốn giải đáp câu hỏi này: con người ta yêu nhau vì cái gì? Cú sét ái tình còn khó giải thích hơn lưỡi tầm sét của ông Thiên Lôi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ðĩa Xa Lát NgaÐĩa Xa Lát Nga Sưu Tầm Ðĩa Xa Lát Nga Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 23-October-2012Ðã có rất nhiều nhà văn muốn giải đáp câu hỏi này: con người ta yêu nhau vì cái gì? Cú sét áitình còn khó giải thích hơn lưỡi tầm sét của ông Thiên Lôi. Nếu tin các truyện diễm tình nhannhản trên báo hiện nay thì, tình yêu thường bắt đầu trong một buổi chiều buồn (đa số là hoànghôn), một đêm trăng bên bờ đê, một buổi tan rạp chiếu bóng hay những khung cảnh đại loại thơmộng như thế.Còn cuộc tình của tôi lại bắt đầu trong một nhà hộ sinh, bên cái bàn đẻ, mà lại vào lúc nửa đêm.Vâng, một nhà hộ sinh nửa tư nhân, nửa nhà nước do một bà mụ có nghề, có cơ sở nhà cửa,biển hiệu trước ngày tiếp quản, sau buộc phải vào công tư hợp doanh vì thời đó nếu không vàothì không biết mua cồn sát trùng ở đâu nữa. Lúc chuyện này xảy ra thì cái nhà hộ sinh ở tỉnh lẻnày đã có trên 50 năm tuổi trong đó có gần 40 tuổi công tư hợp doanh nên chắc các bạn, nhấtlà các bạn nữ có thể tưởng tượng ra nó thế nào rồi. Những bức tường nửa thế kỷ không quét vôi,những chậu men lavabô vàng úa, chỉ có những cái foóc xép bằng inốc là chưa han rỉ tuy khôngai thống kê nó đã làm đần độn mất bao nhiêu thiên thần trẻ em. Không phải nhà đỡ đẻ nàykhông ăn nên làm ra mà bỏ bê những thứ đó. Cái chính là vì bà mụ chót trương biển hiệu sagefemme tốt nghiệp tại Paris nên bà không muốn thay mất những thứ gì có nhãn hiệu Phápquốc, kể cả nước vôi vàng thuộc địa bên ngoài tường bao. Bà sợ nhà hộ sinh nổi tiếng của bàmất din dù chính bản thân bà cũng đã về với Chúa và cô con gái tiếp thu cơ ngơi của mẹ.Người sau này tôi yêu đang nằm trên bàn đẻ, ngay sát cạnh vợ tôi, cũng nằm trên một bàn đẻkhác cạnh đó. Tôi là một ông lính kiểm lâm, quanh năm lặn lội và đánh nhau với bọn lâm tặctrên rừng, sáu tháng không hề ghé qua nhà. Vậy mà khi tôi về thăm thì vợ tôi đã có một cáibụng ba tháng, nhỉnh hơn cái nồi áp xuất Nga một tý. Cô ấy khóc lóc, van xin. Tôi hỏi: Ngủ vớithằng nào? Cô ấy bảo không biết tên thật của nó và nó lặn mất tăm rồi. Thì ra, nó tự nhận làgiám đốc một công ty thương mại, khai đại một cái tên Mít hay Xoài nào đó, đến nhà vợ tôi vớicái áo sơ mi trắng bong túi trước nít chặt đôla (cũng có thể là đô la âm phủ) vài miếng xà bôngLuz làm quà ( thật tiếc cho hãng Luz, giá như họ biết thêm vào quảng cáo dòng chữ: Luz thơmquên cả chồng thì chắc là ấn tượng lắm) ông ta đã có ngay quyền làm chồng và làm cha. Tôi cònbiết nói thế nào nữa? Tôi bảo cô ấy: Thôi, cứ yên tâm tĩnh dưỡng mà sinh đẻ cho mẹ tròn convuông. Ðiện trước mấy ngày, tôi về! Và hôm ấy, nửa đêm, tôi đưa vợ tôi đến nhà hộ sinh đãtừng có một bà mụ sinh thời tốt nghiệp tại Paris. Nếu bổ sung thêm một sự khác nhau nhonhỏ giữa cái nhà hộ sinh này với những bệnh viện phụ sản hiện đại là người chồng hay ngườinhà, không cần mặc áo bờlu, không có nhiệm vụ gì cũng được tự do thoải mái vào phòng, đứngTrang 1/3 http://motsach.infoÐĩa Xa Lát Nga Sưu Tầmcạnh người đẻ lúc vượt cạn. Khi tôi cùng ngồi trên xích lô đưa cô ấy đến, người ta hối chúng tôivào phòng ngay và cũng hối hả thay một cái váy bà bầu vải phin trắng cho cô ấy trước mặt tôi.Cô hộ lý bảo: Còn lạ gì nữa mà ngượng? Tôi ngượng vì chuyện khác. Lát sau, một cô gái bụnglặc lè, từ đi vào phòng và leo lên bàn đẻ thứ hai. Cô ta nhăn nhó như đàn bà đau đẻ nhưngkhông một tiếng rên, khác hẳn vợ tôi. Tự dưng lúc bấy giờ tôi có một ý nghĩ: vợ tôi kêu la ầm ĩvì có tôi ở bên cạnh còn cô sản phụ này chắc không có ai cho nên chẳng kêu la làm gì. Cũngnhư với vợ tôi, cô hộ lý cũng thay cho cô gái mới đến một cái váy phin trắng và bỗng chốc trênhai cái giường sát cạnh nhau, hai người đàn bà vì đau đớn nên không giữ gìn gì nữa, co đầu gốilên và rên la. Tôi đỏ mặt, định quay ra không ngờ đụng ngay bà bác sĩ bước vào. Bà ấy bảo: Ðiđâu ông anh? ở lại mà lo liệu rồi còn động viên vợ chứ? Sực nhớ ra điều gì, bà nghiêm mặt hỏi:Cái nào là của anh đây Có lẽ bà ấy ám chỉ cái thai. Không hiểu sao, có lẽ bối rối vì ngượng, tôikhông trả lời. Thực ra, như độc giả đã biết, chẳng cái nào là của tôi cả. Bà bác sĩ không nói gì.Tôi ở trong phòng đỡ đến sáng. Vì có hai ca sinh gần như cùng một lúc, chỉ mỗi cô hộ lý với bàbác sĩ nên tôi rất đắc dụng. Bà bác sĩ nhờ tôi bỏ nhau vào túi nilông rồi mang ra thùng rác, đốtkim tiêm, bế hai đứa trẻ ra phòng hậu sản đặt chúng vào những cái cũi trẻ sơ sinh, những côngviệc không thể chối từ và vốn là lính rừng tháo vát, tôi vừa ngoan vừa rất được việc. Khôngnhững tôi phải làm những việc phục dịch cho vợ tôi mà với cả cô sản phụ ...

Tài liệu được xem nhiều: