- Cuối năm nay cô lấy chồng, xuất ngoại. Số sướng thế mà sao vẫn có chuyện gì đó phiền muộn là sao nhỉ? - Chuyện phiền muộn chi vậy dì? Mà sao mấy lần coi bói, người ta nói con lấy chồng, có lấy đâu. - Tui không biết, chỉ thấy bài hiện lên phiền muộn. Bà thầy bói già mắt nhoen nhoét gỉ đưa tay xào bộ tu lơ khơ điệu nghệ, xỉa ra những con bài mới, phán như đinh đóng cột: “Chắc cú đấy, cô không lấy chồng năm nay thì tui giải nghệ”. Thanh nghe...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ka Đô mây trắng nắng xanh Ka Đô mây trắng nắng xanh TRUYỆN NGẮN CỦA VÕ THU HƯƠNG- Cuối năm nay cô lấy chồng, xuất ngoại. Số sướng thế mà sao vẫn có chuyện gì đó phiềnmuộn là sao nhỉ?- Chuyện phiền muộn chi vậy dì? Mà sao mấy lần coi bói, người ta nói con lấy chồng, cólấy đâu.- Tui không biết, chỉ thấy bài hiện lên phiền muộn.Bà thầy bói già mắt nhoen nhoét gỉ đưa tay xào bộ tu lơ khơ điệu nghệ, xỉa ra những conbài mới, phán như đinh đóng cột: “Chắc cú đấy, cô không lấy chồng năm nay thì tui giảinghệ”. Thanh nghe nhịp tim mình đập mạnh. Phải chắc chắn lắm bà thầy mới nói vậy.Nghĩ vậy, nhưng rồi Thanh cười thầm diễu mình đến là dễ tin người. Và Thanh tự an ủi,con gái ở cái xã Ka Đô(*) xa xôi này, lên được Sài Gòn đã là một cuộc đổi đời, may mắnlắm, mơ làm chi chuyện xuất ngoại. Nhà Thanh có vài người trong họở Mỹ thật nhưng từsau vụ tranh giành đất đai với bố đã ra đi không ngoảnh đầu lại. Dẫu họ có quay lại nữacũng có ai rước qua Mỹ, qua mẽo làm gì. Chắc bà coi bói này lẫn rồi, nên phán nhầm.Chuyện xảy ra sau đó không phải là phiền muộn mà nặng lòng hơn phiền muộn gấp mườilần. Nhà Thanh nằm lưng chừng con dốc dẫn lên núi. Nhìn xa xa chập chùng mâytrắng,những hàng thông xanh sẫm cao vút. Ánh nắng xuyên qua tán thông xuống đườngmát rượi. Trước đây, khi chưa có tấm bảng Karaoke vẽ mấy cô gái õng ẹo cầm mic đứnghát – sản phẩm của bố cô, một họa sĩ tự phong phố núi – thì đó là một con đường đẹp.Mỗi lần đi học về, dắt xe lên con dốc mà Thanh cứ mong con đường dài hơn nữa. Chỉ đểđược tắm mình trên đường phủ lá thông xanh và mây trắng. Tấm bảng to bằng cỡ sải taycủa Thanh, đứng choán bên đường đến là vô duyên. Nhưng thủ thuật quảng cáo luônmuốn đập mạnh vào mắt người ta để gây ấn tượng. Nhờ tấm biển ấy mà nhiều ngườikhông thể không ghé cái quán trong rừng thông này. Quán mới mở hơn một tháng đã tậpnập kẻ vào người ra.Quán mở được một thời gian ngắn, bố Thanh nhận cô tiếp viên tuổi mới đôi mươi lênlàm… con nuôi. Cô bé thua Thanh những 5 tuổi, hồn nhiên cười nói, mắt ngây thơ haygiả nai, Thanh cũng chẳng đoán nổi. Nhà đã ba chị em gái, lại thêm cô em gái nuôi nàynữa khiến nhiều lúc Thanh phát bực mình. Mẹ Thanh nghi ngờ mục đích nhận con nuôicủa chồng, nhưng không dám công khai phản đối đức ông chồng vốn mang tính giatrưởng. Hình như mẹ biết cô bé ấy là con của một người bạn thời tiểu học của chồng nênrất khó nói. Hơn nữa, ông xã độc đoán, cộc cằn đã tự tay đóng một chiếc quan tài bằnggỗ, sơn son đặt trên chiếc bàn sau nhà. Hễ ai phản đối bất cứ việc làm nào của ông là ôngkhuân ra, chỉ vào cỗ hậu sự ấy mà quát: “Có muốn vào đây không?”.Thanh biết, chiếc quan tài ấy đã cướp mất của bố bao mối quan hệ. Ngày ông bà mất, cácanh, chị của bố ở Mỹ về quê, đòi quyền thừa kế một phần mảnh đất vườn để có nơi cònquay về. Bố lôi chiếc quan tài từ nhà sau đặt lên bàn, tay chỉ thẳng nắp áo quan, trừngmắt: “Có ai muốn đòi đất thì vào đây ngồi nói chuyện. Ngày ông bà già bệnh liệt giườngliệt chiếu, vợ chồng tôi lo hết, sao chẳng về mà giành phần? Giờ lại vác mặt mo mà đòiquyền thừa kế đất đai là sao?”. Mấy bác, mấy chú tái sắc mặt, hồn vía lên mây, vội vãtháo lui. Đến mẹ, là người sống với bố mấy chục năm, có với nhau ba mặt con, cũng sợđến phải bỏ đi. Nhưng bố vẫn tìm ra và lôi về. Tới nhà, ông trỏ vào quan tài, nói như daochém, ngôn ngữ của quan tòa: “Lần đầu mà bà bỏ đi tui tạm tha, nếu tái phạm một lầnnữa thì vô trong này mà ở”. Mặt mẹ cắt không còn giọt máu, chân run lẩy bẩy. Từ đó, mẹsống như câm điếc.Thanh thấy bố như một giáo chủ của một đạo giáo trừng phạt ngườibằng cực hình.Một thời gian sau, da dẻ cô con nuôi của bố xanh xao, cố dấu những cú nôn. Nhưng rồi,dấu sao nổi khi bụng cô ta đội áo vượt lên. Ông bố giáo sỹ đã gằn giọng yêu cầu vợ conphải chăm sóc cô con nuôi thật chu đáo, nếu không vô quan tài cả lũ. Thanh xấu hổ vàthấy mẹ nén uất ức, nhiều lúc mẹ muốn khóc nhưng không dám. Được bố nuôi che chở,cô gái khoe: “Siêu âm 4 chiều, chắc chắn con trai rồi”. Mẹ đau buồn đến rảo người màvẫn im lặng. Hình như mẹ thấy mình có lỗi, khi chỉ sinh toàn con gái. Tiếng lành đồngần, tiếng dữ đồn xa, dânl àng Ka Đô đồn ầm lên ông họa sỹ chủ quán Karaoke tốt số,tuổi xế chiều mà sắp có người nối dõi tông đường, có thằng chống gậy đi trước quan tài.Thanh cũng chẳng biết nên mừng hay vui nữa. Cô chỉ thương mẹ.Nhưng sự đời luôn gặp bất trắc, đứa bé chưa lọt lòng mẹ đã chết ngạt do nhau thai quấnhai vòng quanh cổ. Bác sĩ mới ra trường chưa có kinh nghiệm xử lí nên cứ hè nhau một,hai, ba lôi ra. Cô con nuôi của bố, người tưởng được làm mẹ thằng con nối dõi cho dònghọ này, đau đớn ôm xác hài nhi nằm vào chiếc quan tài ấy. Ai cũng nghĩ, cô ấy nằm vớixác con một lúc cho nguôi nỗi đau, nên để yên. Nhưng sớm hôm sau, mới phát hiện thì cảhai mẹ con đã lạnh ngắt. Hóa ra, cô gái non dạ ấy đã tìm đến cái chết chỉ với một sợi dâythừng.Công an vội đến khám nghiệm tử thi, lấy khẩu ...