Năm tôi năm tuổi, có lần má giận dữ tuôn với tôi một tràng dài: - Mày là thằng ôn dịch chuyên ăn giấc mơ người khác. Những người quanh mày rồi sẽ chết dần chết mòn vì bị mày ăn hết giấc mơ. Tôi biết giấc mơ không hề có thực, chẳng hiện hữu để cầm nắm, nói chi bỏ vô miệng mà nhai. Tôi đã từng mơ nhiều rồi, hầu như đêm nào cũng mơ - những giấc mơ tươi đẹp tôi gắng níu lấy bằng cách nấn ná ngủ, hoặc khi đã giật mình tỉnh rồi thì...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kẻ ăn giấc mơ Kẻ ăn giấc mơ (Giải nhì Cuộc thi truyện ngắn Tuổi thanh xuân do Áo Trắng tổ chức) TRUYỆN NGẮN CỦA YẾN LINHNăm tôi năm tuổi, có lần má giận dữ tuôn với tôi một tràng dài:- Mày là thằng ôn dịch chuyên ăn giấc mơ người khác. Những người quanh mày rồi sẽchết dần chết mòn vì bị mày ăn hết giấc mơ.Tôi biết giấc mơ không hề có thực, chẳng hiện hữu để cầm nắm, nói chi bỏ vô miệng mànhai. Tôi đã từng mơ nhiều rồi, hầu như đêm nào cũng mơ - những giấc mơ tươi đẹp tôigắng níu lấy bằng cách nấn ná ngủ, hoặc khi đã giật mình tỉnh rồi thì nhắm mắt nằm imtrên giường, hơi thở như ngừng lại, đợi chờ giấc mơ quay trở lại với tôi. Vậy tôi làm cáchnào để nhìn thấy giấc mơ người khác và ăn giấc mơ của họ? Tôi ăn lúc nào, sao tôi khônghề biết, không hề thấy dư vị của nó nơi đầu lưỡi mình?Tôi mang câu hỏi ấy ra đứng nơi đầu ngõ, đợi chờ người trả lời. Trong nhà, hình như cómình cô Út thương tôi. Tôi nghĩ vậy, bởi lâu lâu cô cho tôi hai trăm mua bốn viên kẹo cứtchó đen thùi lùi, ngọt lịm. Nhưng cô Út cũng là người đánh đòn tôi nhiều nhất nhà. Tấtnhiên là sau má. Cô Út nói to, giọng rổn rảng vọng từ ngoài giếng vô trong nhà, đại loạinói đã dặn là ở nhà trên với ông bà nội, không có qua nhà dưới với bả. Mỗi nhịp roi làmột câu, tao nói mày không nghe hả Thành? Có nghe không? Tôi lí nhí trong cuốnghọng, không dám nói lớn hai tiếng dạ nghe, sợ má nghe thấy. Vậy mà má vẫn nghe thấy,buổi tối tôi bị má lôi ra đánh tập hai. Má vừa đánh vừa chửi bóng gió cô Út.Tôi làm tấm bình phong giữa hai làn đạn, mỗi ngày xước thêm từng vệt dài khi người talôi tôi - đứa con hoang bị mẹ bỏ trước thềm nhà vào một buổi sáng lạnh buốt, tầm tã mưara để trút giận. Bà nội và cô Út nói má làm dâu trong nhà mà như bà trời, chưa nấu đượcbữa cơm nào cho nhà chồng, suốt ngày chỉ biết ăn diện, phấn son rồi nằm đọc tiểu thuyết,đợi chồng đem tiền về dâng lên tận miệng. Còn má, má hận bà nội, hận cả họ nhà ba vìđã lừa dối má. Chính bà nội là người đã mang cau trầu đi hỏi má về làm vợ ba nhưng lạikhông hề nói cho má biết trước đó ba đã có con hoang với người ta, bị đem trả trước nhà.Cớ gì bà nội dám nói lễ nghĩa với má chứ?Tôi nhớ buổi chiều đó, cô Út trả lời câu hỏi của tôi bằng cái bĩu môi, dài giọng:- Hơi đâu mày nghe lời nói của bà khùng! Bả đọc tiểu thuyết riết, ăn nói giống hệt.Tôi im re. Không hiểu vì sao tôi không tin lời cô Út nói. Có lẽ vì mấy đêm sau khi mánói, tôi không mơ nữa. Tôi nghĩ tôi đã ăn giấc mơ của mình rồi, bây giờ đang lang thangăn giấc mơ người khác. Đêm, tôi giật mình, lọ mọ trong bóng tôi tới giường của má, nhìnmá. Tôi đưa tay lên mũi, coi má còn thở không. Má tỉnh giấc, giật mình la lên, nói tôimuốn bóp cổ má. Trận đó má đánh tôi thâm tím mình mẩy. Tôi không khóc, cứ nhìnkhuôn mặt má, cười liên hồi.Tôi càng cười má càng cho rằng tôi muốn giết má. Cô Út, bà nội bênh tôi, cả nhà thành rađại chiến, giành giật, cấu xé. Má khóc lóc lăn lộn trên nền nhà xủng xoảng chén bát vỡ,nói cả nhà xúm vào giết má. Vừa lúc đó ba tôi về. Má lu loa nói với ba rằng cả nhà đềuđang muốn giết má, cả tôi mới chút tuổi đầu mà đã độc ác, mưu mô, đêm thò tay bóp cổmá. Ba im lặng chẳng nói gì, dắt tay tôi lên nhà trên, nói từ nay ở với nội, không đượcbén mảng xuống nhà dưới, nghe không?Ở với bà nội, tôi ít bị đánh hơn. Cô Út đi học suốt, còn bà nội thì không có thời gian đểgõ đũa hay úp nắp nồi lên mớ tóc rễ tre của tôi. Mỗi ngày bà nội đánh bài tứ sắc ở xómtrên, suốt từ sáng tới tối. Ba đi buôn gỗ, nửa tháng, hai mươi ngày mới về nhà một lần.Ba về, bà nội đi qua đi lại, tục tục chửi gà, chửi chó mắng mèo bất hiếu, chửi đổng rằngvô phúc có thằng con bất hiếu, nghe lời vợ, chẳng biết tới cha mẹ, con cái gì nữa. Bà nộichửi buổi chiều, buổi tối ba lên nhà, mang theo mấy tờ tiền dúi vô tay nội rồi lẹ làng đira. Ba bước xuống bốn bậc thang, nghĩ sao quay lại dúi mấy tờ bạc lẻ vào tay tôi, nói đểdành mua kem ăn. Ông nội đứng trong nhà, thở dài. Tiếng thở nghe chua chát lạ thường.Ông vuốt tóc tôi. Tôi ít khi nói chuyện với ông nội. Trong nhà, ít ai nói chuyện với ông.Ông cũng chẳng nói chuyện với ai, suốt ngày lụi hụi đục đẽo, bào gỗ đóng hòm. Ông nóiđóng trước cho ông, sợ mai mốt chết không có tiền mua hòm chôn, vì tiền bạc nhà này đãbị bà nội làm tiêu tan hết rồi. Chính cái hòm của ông nội, dáng vẻ câm lặng lạ thường củaông làm tôi thấy sợ, không dám tới gần ông. Nhưng bữa đó khi bóng ba khuất, tôi ômchân ông nội, bấu chặt mớ tiền lẻ trong tay. Tôi thấy đau râm ran bên trong mình màkhông biết vì sao. Khi má ruột rượt đánh tôi vì tôi thò tay bốc trộm hai trái chôm chômtrong mẹt trái cây má bán đầu xóm, tôi cũng không thấy đau như khi ba nghiêm khắc dắttôi từng bước lên bậc thềm nhà nội, rồi sau đó dúi tiền vào tay tôi như một sự chấm dứthoàn toàn. oOoMấy tháng sau khi ...