![Phân tích tư tưởng của nhân dân qua đoạn thơ: Những người vợ nhớ chồng… Những cuộc đời đã hóa sông núi ta trong Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm](https://timtailieu.net/upload/document/136415/phan-tich-tu-tuong-cua-nhan-dan-qua-doan-tho-039-039-nhung-nguoi-vo-nho-chong-nhung-cuoc-doi-da-hoa-song-nui-ta-039-039-trong-dat-nuoc-cua-nguyen-khoa-136415.jpg)
Kể chuyện bé nghe: CÓ MỘT BẦY HƯƠU
Số trang: 5
Loại file: pdf
Dung lượng: 111.96 KB
Lượt xem: 6
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Một bầy Hươu con rong chơi trong rừng xuân. Bầy sàn sàn cùng một lứa tuổi. Các cậu Hươu béo mập đầu mang gạc, nhưng có những đôi mắt đen rất to. Tất cả đều khoác những tấm áo mới, mịn như nhung, màu nâu hoặc màu vàng, điểm những dấu hoa trắng. Bầy Hươu con rong chơi thỏa thích. Đang chơi thì bỗng có một cô Hươu bé bỏng đi tới. Cô bước tập tễnh trông rất vất vả. Một chân sau của cô bị liệt. Bộ lông của cô xơ xác, đầy những vết bùn. Cô Hươu nói...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kể chuyện bé nghe: CÓ MỘT BẦY HƯƠU CÓ MỘT BẦY HƯƠUMột bầy Hươu con rong chơi trong rừng xuân. Bầy sàn sàn cùng một lứa tuổi. Các cậu Hươu béo mập đầu mang gạc, nhưng có những đôi mắt đen rất to.Tất cả đều khoác những tấm áo mới, mịn như nhung, màu nâu hoặc màu vàng, điểm những dấu hoa trắng.Bầy Hươu con rong chơi thỏa thích. Đang chơi thì bỗng có một cô Hươubé bỏng đi tới. Cô bước tập tễnh trông rất vất vả. Một chân sau của cô bị liệt. Bộ lông của cô xơ xác, đầy những vết bùn. Cô Hươu nói giọng khẩn khoản:- Các bạn ơi! Cho tôi đi ăn cùng với nhé! Các cậu Hươu nghe tiếng tiếng liền ngẩng lên, các cô Hươu cũng vậy. Họ đua nhau mời: - Bạn vào đây! Ăn đi rồi chúng tôi lấy thêm mấy chiếc búp nữa thật ngon … Cô Hươu tàn tật ăn rất ngon lành, cảm động nhìn các bạn Hươu. BầyHươu thương người bạn tàn tật quá. Con nào cũng ngó xuống chân, sungsướng khi nhìn thấy bốn cẳng chân nhẹ nhõm của mình vẫn còn nguyên vẹn. Càng sung sướng chúng càng thương. Chúng chém bao nhiêu là chồi non chất thành một ôm dưới chân bạn. Một bác Hươu già từ trong rừng đi tới. Thấy bầy Hươu con giúp bạn, bác Hươu già vừa lòng lắm, Bác đứng nhìn mà cặp gạc lắc lư và những túm lông trên cổ cứ rung rinh. HOA DÂM BỤTCô Hoa Huệ trắng muốt, thơm ngào ngạt, cao dỏng lên, mảnh dẻ, kiêukì.Cô Hồng Nhung đỏm dáng một cách kín đáo, áo của cô đỏ thắm, óngánh những giọt sương. Tuy ở cùng với nhiều chị em nhà hoa nhưng ítkhi cô Hồng Nhung trò chuyện với ai.Các cô Thược Dược sặc sỡ, áo các cô nhiều màu, miệng các cô lúc nàocũng nói cười toe toét …Trong vườn muôn loài hoa đua nở, nhung ít ai nhắc đến hoa Dâm Bụt.Dâm Bụt quanh năm đứng ở bờ ao. Các cô biết mình là con nhà nghèo,nên chỉ quây quần với nhau, không dám chơi với các chị em nhà hoakhác. Nhụy của các cô dài và cong xuống như cái cần câu nhỏ xíu.Thỉnh thoảng các cô lại đung đưa màu đỏ của mình, đùa với mấy chúẾch Nhái ăn tham. Mấy chú Ếch nhái khờ khạo nhảy tót lên, đớp một cáivào cánh hoa đỏ rực kia, rồi lại rơi tõm xuống nước. Các chú nhai rồinhả ra, cằn nhằn: “Nhạt, nhạt, nhạt, …”. Tiếng ấy lan ra mãi vang lênkhắp mặt ao hồ. Tuy vậy, hôm sau vẫn có những chú Ếch, Nhái khácđến mắc mưu đùa của các cô hoa Dâm Bụt.Cẩm Chướng xì xào với nhau từ xa:- Xem kìa, bọn chúng không dám đứng cùng với chúng mình, phải ra bờao hàng dậu.- Đã gọi là hoa mà lại chẳng thơm, không ai thèm cắm lên bình, không aithèm chăm bón, chả ai thèm hát tặng nhau.- Hoa gì mà chẳng hoa nào thèm chơi với, phải chơi cùng Ếch Nhái!Một hôm, bọn hoa Cẩm Chướng mách với chị chủ vườn:- Chị ơi, chị xem, bọn hoa Dâm Bụt vô tích sự thế, chị để chúng làm gìcho phí đất? Bọn chúng em còn nở cho chị cắm vào bình, cho vườn chịđẹp …- Bọn chúng em tặng chị hương thơm. Các cô hoa Huệ nói theo.Chị chủ vườn nghe, ngẫm nghĩ các cô hoa nói cũng có lí “Các loài hoamỗi người một vẻ, kẻ đẹp, người thơm, còn hoa Dâm Bụt chẳng có tíchsự gì, mà lại nở lan tràn khắp triền ao, bờ dậu …”. Rồi chị chủ nhà lấydao đốn tất cả các rặng Dâm Bụt đi, các cành to phơi làm củi, lá ủ làmphân bón.Từ đó, bờ ao, xung quang vắng mặt màu Dâm Bụt. Các cô Bướm màuthưa qua lại. Các chú Ếch Nhái không còn ai đùa với mình, bớt nhảy tõmxuống ao. Các chú nhớ hoài những rặng Dâm Bụt đỏ. Chỉ có mụ Gió làtự do hoành hành không ai ngăn cản bước đi của mụ nữa.Một hôm trời bão. Hàng năm mụ Gió rủ nhau ào ạt xô vào vườn hoa.Bấy giờ các mụ không còn trêu tức nữa mà là cáu giận thực sự. Cô HồngNhung bị rách tả tơi cả áo đẹp. Cô hoa Huệ kiêu kì bị sái cả cổ. Nhiều côCẩm Chướng còn bị dập cả mồm miệng. Các cô chỉ còn biết rên la.Khi đó, các loài hoa trong vườn mới nhớ đến rặng Dâm Bụt. Phải chăngrặng Dâm Bụt còn thì các cô đâu đến nỗi xơ xác như thế này. Các côkhóc lóc. Cô nọ đổ cho cô kia là đã xúi chị chủ vườn chặt mất rặng DâmBụt.Những gốc dâm bụt còn lại quanh vườn nghe các cô hoa khóc lóc, cãinhau, vừa buồn cười lại vừa thương hại.Ít ngày sau, các gốc Dâm Bụt đâm chồi lên xanh tốt xen dần thành rặngcây dày, trổ muôn vàn búp non tươi, rồi một sớm mai nở tung ra nhữngmàu hoa rực rỡ. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kể chuyện bé nghe: CÓ MỘT BẦY HƯƠU CÓ MỘT BẦY HƯƠUMột bầy Hươu con rong chơi trong rừng xuân. Bầy sàn sàn cùng một lứa tuổi. Các cậu Hươu béo mập đầu mang gạc, nhưng có những đôi mắt đen rất to.Tất cả đều khoác những tấm áo mới, mịn như nhung, màu nâu hoặc màu vàng, điểm những dấu hoa trắng.Bầy Hươu con rong chơi thỏa thích. Đang chơi thì bỗng có một cô Hươubé bỏng đi tới. Cô bước tập tễnh trông rất vất vả. Một chân sau của cô bị liệt. Bộ lông của cô xơ xác, đầy những vết bùn. Cô Hươu nói giọng khẩn khoản:- Các bạn ơi! Cho tôi đi ăn cùng với nhé! Các cậu Hươu nghe tiếng tiếng liền ngẩng lên, các cô Hươu cũng vậy. Họ đua nhau mời: - Bạn vào đây! Ăn đi rồi chúng tôi lấy thêm mấy chiếc búp nữa thật ngon … Cô Hươu tàn tật ăn rất ngon lành, cảm động nhìn các bạn Hươu. BầyHươu thương người bạn tàn tật quá. Con nào cũng ngó xuống chân, sungsướng khi nhìn thấy bốn cẳng chân nhẹ nhõm của mình vẫn còn nguyên vẹn. Càng sung sướng chúng càng thương. Chúng chém bao nhiêu là chồi non chất thành một ôm dưới chân bạn. Một bác Hươu già từ trong rừng đi tới. Thấy bầy Hươu con giúp bạn, bác Hươu già vừa lòng lắm, Bác đứng nhìn mà cặp gạc lắc lư và những túm lông trên cổ cứ rung rinh. HOA DÂM BỤTCô Hoa Huệ trắng muốt, thơm ngào ngạt, cao dỏng lên, mảnh dẻ, kiêukì.Cô Hồng Nhung đỏm dáng một cách kín đáo, áo của cô đỏ thắm, óngánh những giọt sương. Tuy ở cùng với nhiều chị em nhà hoa nhưng ítkhi cô Hồng Nhung trò chuyện với ai.Các cô Thược Dược sặc sỡ, áo các cô nhiều màu, miệng các cô lúc nàocũng nói cười toe toét …Trong vườn muôn loài hoa đua nở, nhung ít ai nhắc đến hoa Dâm Bụt.Dâm Bụt quanh năm đứng ở bờ ao. Các cô biết mình là con nhà nghèo,nên chỉ quây quần với nhau, không dám chơi với các chị em nhà hoakhác. Nhụy của các cô dài và cong xuống như cái cần câu nhỏ xíu.Thỉnh thoảng các cô lại đung đưa màu đỏ của mình, đùa với mấy chúẾch Nhái ăn tham. Mấy chú Ếch nhái khờ khạo nhảy tót lên, đớp một cáivào cánh hoa đỏ rực kia, rồi lại rơi tõm xuống nước. Các chú nhai rồinhả ra, cằn nhằn: “Nhạt, nhạt, nhạt, …”. Tiếng ấy lan ra mãi vang lênkhắp mặt ao hồ. Tuy vậy, hôm sau vẫn có những chú Ếch, Nhái khácđến mắc mưu đùa của các cô hoa Dâm Bụt.Cẩm Chướng xì xào với nhau từ xa:- Xem kìa, bọn chúng không dám đứng cùng với chúng mình, phải ra bờao hàng dậu.- Đã gọi là hoa mà lại chẳng thơm, không ai thèm cắm lên bình, không aithèm chăm bón, chả ai thèm hát tặng nhau.- Hoa gì mà chẳng hoa nào thèm chơi với, phải chơi cùng Ếch Nhái!Một hôm, bọn hoa Cẩm Chướng mách với chị chủ vườn:- Chị ơi, chị xem, bọn hoa Dâm Bụt vô tích sự thế, chị để chúng làm gìcho phí đất? Bọn chúng em còn nở cho chị cắm vào bình, cho vườn chịđẹp …- Bọn chúng em tặng chị hương thơm. Các cô hoa Huệ nói theo.Chị chủ vườn nghe, ngẫm nghĩ các cô hoa nói cũng có lí “Các loài hoamỗi người một vẻ, kẻ đẹp, người thơm, còn hoa Dâm Bụt chẳng có tíchsự gì, mà lại nở lan tràn khắp triền ao, bờ dậu …”. Rồi chị chủ nhà lấydao đốn tất cả các rặng Dâm Bụt đi, các cành to phơi làm củi, lá ủ làmphân bón.Từ đó, bờ ao, xung quang vắng mặt màu Dâm Bụt. Các cô Bướm màuthưa qua lại. Các chú Ếch Nhái không còn ai đùa với mình, bớt nhảy tõmxuống ao. Các chú nhớ hoài những rặng Dâm Bụt đỏ. Chỉ có mụ Gió làtự do hoành hành không ai ngăn cản bước đi của mụ nữa.Một hôm trời bão. Hàng năm mụ Gió rủ nhau ào ạt xô vào vườn hoa.Bấy giờ các mụ không còn trêu tức nữa mà là cáu giận thực sự. Cô HồngNhung bị rách tả tơi cả áo đẹp. Cô hoa Huệ kiêu kì bị sái cả cổ. Nhiều côCẩm Chướng còn bị dập cả mồm miệng. Các cô chỉ còn biết rên la.Khi đó, các loài hoa trong vườn mới nhớ đến rặng Dâm Bụt. Phải chăngrặng Dâm Bụt còn thì các cô đâu đến nỗi xơ xác như thế này. Các côkhóc lóc. Cô nọ đổ cho cô kia là đã xúi chị chủ vườn chặt mất rặng DâmBụt.Những gốc dâm bụt còn lại quanh vườn nghe các cô hoa khóc lóc, cãinhau, vừa buồn cười lại vừa thương hại.Ít ngày sau, các gốc Dâm Bụt đâm chồi lên xanh tốt xen dần thành rặngcây dày, trổ muôn vàn búp non tươi, rồi một sớm mai nở tung ra nhữngmàu hoa rực rỡ. ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Giáo trình dạy học giáo án dạy học dạy học mẫu giáo dạy học mầm non tài liệu giảng dạy mầm non giáo án dạy học cho trẻTài liệu liên quan:
-
Chủ đề: Các hiện tượng tự nhiên Đề tài: SỰ KHÁC NHAU GIỮA NGÀY VÀ ĐÊM, MẶT TRỜI, MẶT TRĂNG
5 trang 144 0 0 -
Kể chuyện bé nghe: CÁI ÁO CỦA THỎ CON
5 trang 108 0 0 -
CHUYẾN ĐI XA CỦA CHÚ CHUỘT NHỎ
6 trang 93 0 0 -
Bài giảng Mầm non: Đề tài - Bé lớn lên như thế nào
20 trang 77 0 0 -
Giáo trình Tin Học: Tổng quan về công nghệ Ethernet
15 trang 77 0 0 -
ĐẠI CƯƠNG VỀ GIÁO DỤC TRẺ CHẬM PHÁT TRIỂN TRÍ TUỆ Phần 9
5 trang 77 0 0 -
Giáo án chương trình đổi mới Đề tài: Ước mơ của em.
4 trang 66 0 0 -
Bài giảng Mầm non: Đề tài - Vì sao có mưa
20 trang 50 0 0 -
Giáo án lớp 2 môn Tập Viết: D – Dân Dân giàu nước mạnh
4 trang 48 0 0 -
4 trang 47 0 0