Thông tin tài liệu:
- Chưa bao giờ người dân làng Thanh Vàng lại xôn xao như thế. Mấy hôm nay cả làng Thanh Vàng như phát điên lên. Từ sáng tới tận khuya đâu đâu cũng một không khí sôi sùng sục. Người phát điên nhất làng và cũng sôi sùng sục nhất làng không ai khác ngoài ông Tô Tùng. Câu chuyện khiến cả làng Thanh Vàng, khiến ông Tô Tùng phát điên và sôi lên không gì khác ngoài câu chuyện chỉ trong vòng một đêm cả cánh bãi Thứa, nơi từ lâu đã mặc nhiên được coi là bãi tha...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kẻ lấp mộ Kẻ lấp mộ TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN TRỌNG VĂN- Chưa bao giờ người dân làng Thanh Vàng lại xôn xao như thế. Mấy hôm nay cả làngThanh Vàng như phát điên lên. Từ sáng tới tận khuya đâu đâu cũng một không khí sôisùng sục. Người phát điên nhất làng và cũng sôi sùng sục nhất làng không ai khác ngoàiông Tô Tùng. Câu chuyện khiến cả làng Thanh Vàng, khiến ông Tô Tùng phát điên vàsôi lên không gì khác ngoài câu chuyện chỉ trong vòng một đêm cả cánh bãi Thứa, nơi từlâu đã mặc nhiên được coi là bãi tha ma của làng bỗng dưng biến mất. Sự biến mất cứnhư trò đùa khi mà vừa mới sáng ra cả cánh bãi Thứa ngập ngụa trong bùn. Lớp bùn lỏngtuồn tuột, bốc lên mùi tanh tanh. Lớp bùn lỏng sền sệt, tỏa lên thứ màu nâu đen anh ánh.Cánh bãi Thứa bây giờ chỉ lô nhô, xô dạt trong lớp bùn lỏng những hình thù mà ai cũngbiết trước đó nó là nóc, là mái, là bia của những ngôi mộ.Ông Tô Tùng suýt ngất khi hay tin đó. Nhìn dáng ông xiêu xiêu, bước đi như chỉ chựcngã quỵ xuống làm bà vợ ông Tô Tùng phát hoảng. Bà vợ lúc đó hẳn đã hình dung ra cáicảnh ông chồng mình sẽ bị tai biến lần thứ hai. Lần trước ông Tô Tùng cũng thế, ôngngồi xiêu xiêu, bưng bát mì tôm lên đưa ngang miệng thì bát mì tôm như chẳng có ai đỡmà tượt khỏi tay rơi xuống đất. May mà bà vợ còn đứng cạnh đó, bà hét vội anh con rểcũng đứng cạnh đó tới dìu ông lên giường. Trận ấy cũng may là có thuốc tốt, thứ thuốchoàn tán bọc mấy lần giấy có tên là An cung ngưu hoàng hoàn giá mỗi viên tới cả triệuđồng của Tàu mà bà vợ ông Tô Tùng vốn lo xa đã mua trước cất kỹ trong tủ. Thuốc Tàutốt thật, ông Tô Tùng tai qua nạn khỏi nhưng từ đó căn nhà này tuyệt nhiên cấm tiệtnhững chuyện làm đau đầu, làm trí óc phải bận tâm suy nghĩ. Căn nhà từ đấy im ắng nhưnhà vắng người, khác hẳn hồi ông Tô Tùng chưa mắc bệnh. Hồi trước căn nhà nàythường ồn ã bởi những khách khứa vào ra suốt ngày. Ông Tô Tùng ưa hoạt động nên dùđã về hưu lâu rồi nhưng bên bàn trà luôn nhộn nhịp mọi chuyện. Chuyện gì cũng ồn àohết. Tác phong sôi nổi từ thời ông còn công tác trên tỉnh nên hưu rồi ông Tô Tùng vẫnnhư đương thì, nghĩa là chuyện nào cũng được ông phân tích và giảng giải cho thấutình đạt lý, tàn ấm trà này thì thay ấm trà khác. Cái sáng ông Tô Tùng bị tai biến lần đầubắt nguồn từ câu chuyện tối hôm trước. Tối hôm trước, một tối thứ bảy bình thường nhưbao tối thứ bảy khác, anh con rể của ông chẳng hiểu vô tình hay cũng có tâm trạng gì đómà đem chuyện cơ quan cũa của ông ra nói. Chuyện tưởng đơn giản không ngờ làm ôngTô Tùng bỗng chốc tăng xông. Hai bên thái dương của ông nổi cục, rồi giật đùng đùng.Máu bốc lên đầu khiến ông phát hỏa, ông chau mày nhíu mặt đầy bức bối. Thì ra ôngnghe chuyện từ anh con rể mà ông sinh ấm ức. Cái ngữ ấy chỉ giỏi....giỏi.... luồn cúi.Anh con rể lớn biết mình trót nói ra nhưng thu lời lại thì không kịp. Cơ quan cũ của ôngvừa có Giám đốc mới, người cũ cả thôi. Nghe đâu chính cái tay mà hồi ông Tô Tùng cònlàm việc ông đã nhắc nhở hắn. Ông nhắc nhở bằng cách cho hắn về cơ sở để rèn luyện.Không ngờ hắn quay về cơ quan thật ngoạn mục. Hắn quay về làm người đứng đầuchính cái cơ quan đã đuổi hắn đi. Thực ra ông Tô Tùng đâu có hẹp hòi. Cái tay ấy họccũng mua, mà chức cũng mua. Suốt ngày cắp cặp đi giao lưu cầu thân, cầu vinh. ÔngTô Tùng nghe chuyện thăng tiến của tay ấy, biết là vậy nhưng vốn là người thẳng tínhnên ông cứ ầm ầm lên. Ầm ầm lên rồi cả đêm trằn trọc mà nghĩ ngợi. Nghĩ ngợi mà thấychán cho cơ sự. Chán rồi đến lo âu khiến ông tai biến. Ông chỉ lo Không hiểu ngữ cánbộ chỉ quen luồn cúi với chạy chọt thì lãnh đạo anh em ra sao?. Sau lần ấy anh con rểcủa ông Tô Tùng đành im mà nghe nhưng còn hậm hực lây. Anh lẳng lặng ngồi uống nốtấm trà Thanh Sửu lừng danh, thứ trà uống đến nước thứ tư vẫn còn ngát mùi thơm, cònngọt chan chát trong họng. Đôi mắt của anh chốc chốc lại nhơn nhớn như thể đang tìmthứ gì. Anh nhìn như dán mắt mình vào chiếc iPad vỏ màu đen, trông bề ngoài cứ tưởnganh đang xem gì trong cuốn sổ tay công tác. Dạo này anh con rể của ông Tô Tùng cũng ítnói hơn. Anh có những mối quan tâm còn lớn hơn chuyện tay giám đốc mới ở cơ quancũ của ông bố vợ. ***Đó là vào sáng sớm ngày mùng một tháng ba ta. Nắng đầu hè mới sớm ra đã sáng trắng,thứ nắng oi ả lại cộng thêm tiếng ve kêu ra rả trên vòm nhãn khiến không khí cũng căngthêm lên. Cái tin dữ do thằng cháu ngoại mười hai tuổi được ông sai ra bãi tha ma đểcắm mấy nén nhang trên ngôi mộ xí của nhà mình. Nhà ông Tô Tùng vốn xưa naykhông chôn cất ai ở ngoài cánh bãi Thứa nhưng từ khi phong trào. Người người xây mộ.Nhà nhà xây mộ. Dòng họ xây mộ. Cả làng xây mộ rầm rộ phát triển ở làng Thanh Vàngthì cái cánh bãi Thứa mồ mả tùm lum, không hàng, không lối, vốn là nơi lũ hút hít vào đógiấu diếm cũng được ông Tô Tùng để mắt tới. Nhanh chân thì được. Quán triệt quanđiểm đó nên ông Tô Tùng đã xí cho nhà mình một khoảnh đấ ...