Danh mục

Kẻ mộng du

Số trang: 26      Loại file: pdf      Dung lượng: 331.31 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 15,000 VND Tải xuống file đầy đủ (26 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bụi trời giăng xuống như bủa lưới bao trọn lấy cảnh vật xung quanh một màu trắng xóa. Đoàn tàu chầm chậm lăn bánh một cách uể oải như một con bò già đã sống oặt oẹo suốt tám mươi ba năm trời. Những lúc thế này làm tôi thấy mệt mỏi. Nhưng không sao, toa nọ kéo toa kia, rồi chúng sẽ lại vun vút đâm toạc không khí mà đi thôi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kẻ mộng duKẻ mộng duBụi trời giăng xuống như bủa lưới bao trọn lấy cảnh vật xung quanh một màu trắngxóa. Đoàn tàu chầm chậm lăn bánh một cách uể oải như một con bò già đã sống oặtoẹo suốt tám mươi ba năm trời. Những lúc thế này làm tôi thấy mệt mỏi. Nhưngkhông sao, toa nọ kéo toa kia, rồi chúng sẽ lại vun vút đâm toạc không khí mà đi thôi. Tôi hé mở ô cửa kính để hắt vào một chút mưa mang theo hương đất thơmnồng. Từ bé tôi đã thích mưa, nhất là mưa mùa hè. Trong tiết trời oi bức, mưa dộixuống làm hơi đất bốc lên khắp không gian đem lại cho lòng tôi một cảm giác thậtkhó tả, giống như được đứng giữa một đồng nội thơm ngát hoa dại và đuổi theo mộtbóng hồng hư ảo nào đó. Trong cuộc sống luôn có những cảm giác khó tả như thế, lànhững cái mà ta không thể gọi tên thành lời. Nó chỉ thoáng qua trong chớp nhoáng khita bắt gặp một hiện tượng đồng điệu với tâm hồn mình. Những cảm giác ấy đem lạicho lòng mình một chút xao xuyến, bồi hồi, thư thái, cũng có khi là một chút man mácbuồn. Ta tưởng như đã gặp nó trong kí ức nhưng lại chẳng thể nhớ nổi đã đánh rơi nónơi nào. Mỗi khi đi đâu xa, đặc biệt là du lịch, tôi thường đi tàu hỏa. Tôi ghét đi ô tô.Không phải vì say xe, chỉ đơn giản là tôi đã chán ngấy những con đường bộ bụi bặm,chen chúc những người là người. Chẳng mấy ai nhận thấy vẻ đẹp của đường sắt, chínhlà bạt ngàn hoa dại mọc hai ven đường với sắc xanh mát dịu và chút hương nhẹ hiềnhòa của thiên nhiên. Tôi yêu hoa dại vì sự mộc mạc, chân thành và sức trường tồnmãnh liệt của chúng. Ở điểm này, tôi có chút giao cảm với Xuân Quỳnh, người giainhân cũng từng tha thiết yêu những loài hoa dại. “Anh đừng hỏi tên hoa làm chi nữa Những hoa này chỉ là hoa dại mà thôi Không phải hoa được ở cùng ngườiĐược chăm sóc trong mảnh vườn sạch cỏ Được khoe đến muôn màu sắc lạ Và được chiêm ngưỡng mùi hương Không phải hoa được cắm trên bànTrong ngày hội của những niềm vui mới Những hoa này lại nở cho triền núi Lại nở cho vẻ đẹp của rừng chung” [1] Lặng ngắm cơn mưa nhẹ ngoài trời, tôi thả mình theo bài hát Mùa hè năm ấy.Những phút thưởng thức thiên nhiên, tôi thường nghe Ngọc Lan, người con gái mangtên một loài hoa với tiếng hát trong suốt tựa pha lê. Tôi đang dần lim dim thì mộtchàng thanh niên bước đến vỗ nhẹ vào vai tôi. - Xin lỗi, tôi ngồi đây không phiền cho anh chứ? Trên kia họ ồn ào quá tôikhông chịu được. - Anh cứ tự nhiên, tàu là của chung mà. Chắc là một chàng sinh viên. Tôi đoán thế. Trong anh ta khá thư sinh, Vócngười mảnh khảnh, khuôn mặt đờ đẫn. Anh ta đeo một cặp kính khá nặng, giấu đằngsau là đôi mắt mơ mộng mà nếu bỏ kính ra trông sẽ rất dại. - Chắc anh là dân công nghệ thông tin? – Tôi hỏi. - Ồ, sao anh biết? - Những kẻ quanh năm ngồi trước máy tính như các anh nhìn là biết thôi. – Tôimỉm cười. Sau màn chào hỏi dạo đầu, tôi lại chìm vào giấc lim dim của tiếng nhạc. Ngoàitrời, mưa đã ngớt để lộ những hàng cây xanh mướt đang rũ tóc gội đầu như một cô gáikhỏa thân đầy quyến rũ. Xa xa là những mái nhà lợp tôn lõng bõng nước đang sảngkhoái vì được tắm mát. Cái thanh tươi của cảnh vật cũng thổi nhẹ cho lòng mình mátrượi. Trong khoảnh khắc này, nếu là một thi nhân, tôi sẽ để lại một kiệt tác cho đời. - Anh có vẻ thích ngắm cảnh nhỉ? Tôi thấy anh nhìn ra ngoài suốt. – Chàngthanh niên quay sang phía tôi. - Anh không thấy cảnh rất đẹp sao? - Tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài đó hết. Tôi chưa từng trông thấy một cảnh đẹpnào. Với tôi, mọi thứ bên ngoài đều là hư ảnh, chỉ có bản thân mình là thật thôi. - Anh có vẻ bi quan về cuộc sống? - Không hề. Nếu tôi bi quan thì tôi đã tự sát lâu rồi. Nhưng tôi vẫn sống và đangđi tìm đích sống cho mình đó thôi. Quả là chàng thanh niên này rất thú vị, anh ta có vẻ bất cần đời nhưng lại rấtthích chiêm nghiệm về cuộc sống. - Chắc hẳn anh cũng vào Sài Gòn? - Đúng vậy, tôi đi tìm một người con gái. Còn anh? - Tôi cũng vào Sài Gòn. - Anh có người quen trong đó à? - Ồ không, tôi chỉ bắt tàu vào đó rồi lại quay ra thôi. Anh biết đấy, đôi khi trongcuộc sống cần những khoảng lặng để thư giãn tâm hồn. Leo lên một chuyến tàu chạykhắp chiều dài ba miền đất nước, thả hồn với cảnh vật xung quanh rồi lại trở về vớicuộc sống bình thường, đó chẳng phải một cách thư giãn hiệu quả sao? - Tôi thấy chẳng có gì vui. Nếu bắt tôi phải ngồi một chỗ để nhìn cái đất nướcnày chắc tôi phát điên lên mất. – Anh ta tỏ vẻ ngán ngẩm. Sự thẳng thừng của chàng thanh niên có động chạm đến chút tự ái trong tôi. Tôiquay mặt đi, lại ru mình theo tiếng nhạc. Một lúc sau, anh ta cầm chiếc điện thoại củatôi lên, có vẻ ngạc nhiên. - Ô, anh cũng nghe Saving all my love for you ...

Tài liệu được xem nhiều: