Năm 1979, một tháng trước khi chính sách mỗi cặp vợ chồng chỉ được phép sinh một con được ban hành, vợ của phó chủ tịch ủy ban tài chính đã sinh một đứa con gái mắc bệnh thiểu năng, con bé tên Miêu Miêu. Bảy năm sau đó, khi người vợ sinh đứa con gái thứ hai, một đứa trẻ hoàn toàn bình thường, người ta thường thấy phó ban đưa Miêu Miêu xuống phố, ánh mắt bao giờ cũng có vẻ lén lút. Khuôn mặt của ông nhàu nhò, hai bên má hóp lại...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kẻ ruồng bỏ Kẻ ruồng bỏNăm 1979, một tháng trước khi chính sách mỗi cặp vợ chồng chỉ được phép sinh một conđược ban hành, vợ của phó chủ tịch ủy ban tài chính đã sinh một đứa con gái mắc bệnhthiểu năng, con bé tên Miêu Miêu.Bảy năm sau đó, khi người vợ sinh đứa con gái thứ hai, một đứa trẻ hoàn toàn bìnhthường, người ta thường thấy phó ban đưa Miêu Miêu xuống phố, ánh mắt bao giờ cũngcó vẻ lén lút. Khuôn mặt của ông nhàu nhò, hai bên má hóp lại, tất cả toát lên một nỗithất vọng chán chường. Nét mặt của Miêu Miêu hầu như vô cảm, chỉ hơi ngơ ngác mộtchút. Người trong thị trấn để ý thấy hình như hai cha con họ lúc nào cũng có vẻ như đangtrên đường đến một nơi nào đó.Phó ban vốn là người có nhóm máu A, lại sinh năm thỏ, thế nên tính cách của ông vừangang ngạnh, vừa khép kín. Hồi ông hai mươi tuổi, có một mụ già mặt mũi nhăn nheo ởcửa hàng gạo đã xem chỉ tay cho ông và bảo rằng ông không thể nào có con trai được.Thế nhưng mụ đã không nói cho biết đứa con gái đầu lòng của ông sẽ là một đứa bé mắcbệnh thiếu năng hay là nhà nước sẽ quy định mỗi cặp vợ chồng chỉ được sinh một con màthôi. Nếu lúc đó biết tương lai là thế này thì ông đã bảo vợ đi nạo ngay từ lúc cô ta biếtmình có thai.Sau khi đứa con gái thứ hai của ông chào đời, cả tuần ông giam mình trong phòng vàuống hết bốn chai rượu. Thế rồi sau đó, ông cạo râu, ăn mặc tử tế đến gặp một lão què cótên là Tăng để xem bói lại lần nữa. Ông trả cho lão Tăng sáu tệ và nghe lão phán: vàonăm bốn mươi tám tuổi, ông sẽ được thăng chức lên một cấp cao hơn; năm bốn chín tuổi,ông sẽ gặp một cái hạn nhưng nếu ông thắt một sợi dây màu đỏ quanh lưng thì có thể sẽtai qua nạn khỏi; năm năm mươi tuổi, có một vị khách từ tây nam tới và sẽ đem đến choông vận may (phó ban nghĩ mãi trong số họ hàng và bạn bè xem có ai sống ở miền namkhông, cuối cùng mới nhớ ra mình có một ông chú từng làm tướng của Quốc dân đảng,hiện đang sống với lực lượng phiến loạn ở Miến Điện mặc dù đã ba mươi năm rồi giađình ông chẳng biết tin tức gì về ông chú này); vào năm ông năm mươi bảy tuổi, mẹ ôngsẽ qua đời, và vợ ông mất vì bệnh phổi; năm sáu mươi tuổi, ông sẽ gặp một goá phụ trẻcũng có nhóm máu A, sinh vào năm Trâu, cô này sẽ lấy ông và sinh cho ông đứa con gáithứ ba. Năm sáu mươi ba tuổi, ông sẽ chết. Ông hỏi lão Tăng xem có cách nào giúp ôngsống thêm vài năm nữa -- chỉ hai năm thôi cũng được -- nhưng lão thầy bói bảo khôngthể nào làm thay đổi số phận được.Thực ra thì phó ban lo cho chuyện mình không có con trai để nối dõi tông đường hơn làchuyện tuổi thọ ngắn ngủi. Ông gạt ra một bên ý nghĩ về người goá phụ trẻ nọ và tậptrung suy nghĩ tìm cách làm thế nào để sinh được một cậu quý tử. Vì nhiễm sắc thể củaMiêu Miêu bất thường khiến con bé vừa có vấn đề về thần kinh lại vừa tật nguyền nênđơn vị của vợ ông dành cho chị một ngoại lệ, cho phép chị được sinh hai con nhưngkhông bao giờ họ đồng ý để chị sinh thêm đứa thứ ba. Quả thật, ngay sau khi chị sinh đứacon gái thứ hai, một người của uỷ ban kế hoạch hoá gia đình đã đến đặt vòng cho chị.Trường hợp duy nhất khiến chị có thể kiếm cớ mang thai lần nữa đó là nếu như xảy rachuyện một trong hai đứa con của chị bỗng nhiên biến mất. Với tình hình như bây giờ,phó ban nghĩ, hy vọng duy nhất của ông là tống khứ được con bé Miêu Miêu này.Vì thế mà phó ban lao vào cuộc chiến với số phận. Khi đứa con gái thứ hai của ông mớiđược hai tuần tuổi, ông liền bế Miêu Miêu ra một công viên định bỏ rơi nó ở đó. Trướckhi ông đi, vợ của ông cũng sụt sùi nước mắt nhưng chẳng biết làm gì hơn. Buổi tối, ôngvề nhà, trên tay vẫn bế Miêu Miêu. Ông kể với vợ là ông đã đặt con bé trên một cái ghếbăng suốt cả buổi chiều và đứng ở xa quan sát nhưng chẳng có ai đến đem con bé đi cả.Sau ba lần cố gắng bỏ rơi con bé mà không thành, ông quyết định nghỉ việc một ngày, hyvọng giải quyết xong xuôi chuyện này.Miêu Miêu có một cái đầu bẹt, lơ thơ một nhúm tóc tơ, trán dô và nhăn nheo, hai con mắtnhư con nòng nọc ăn sâu vào những hốc mắt nông choèn, mũi tẹt mà lỗ mũi lại lớn, mỗilần lấy hơi thở, cánh mũi lại xoè ra. Cái miệng của nó không bao giờ ngậm lại được khiếnnước dãi và thức ăn luôn trào ra rơi xuống cằm, bết lại quanh những nếp nhăn trên cái cổvốn to của nó. Nó có sống thì cũng chỉ đem lại khổ sở cho ông mà thôi.Suốt bảy năm qua, con bé cũng nhận biết được một vài điều. Nó biết gào lên khi muốn đitiểu tiện, và biết nghe lời khi bảo nó ăn hay uống thuốc. Sau vài lần cha nó cố tìm cách bỏrơi nó, con bé cũng biết sợ mỗi khi bị đưa ra khỏi căn phòng tối om trong nhà đi ra ngoàitrời. Hễ khi nào cha nó bế nó, đem nó đến một nơi mà ở đó có thể thấy được bầu trờirộng mở trên cao là tóc con bé lại dựng ngược lên, nó bặm miệng thật chặt đến độ khó cóthể cậy ra được. Con bé đã từng ở lại một mình trong rừng suốt cả ngày nghỉ cuối tuần,nằm lại một đêm trên một cái ghế đá, sáu ngày tại một đồn công an ở một vùng quê, bốnmươi tám giờ trên một chuyến tàu đến thành phố. Lúc n ...