Họ ngồi nán lại bàn ăn trưa, và sau đó kéo nhau qua một phòng mờ mờ, lành lạnh, trần cao, trong thư viện của Ngài thẩm phán. Qua trao đổi nho nhỏ, quá khứ của người già và tương lai của người trẻ như lồng với nhau và cảm thông với nhau. Nhưng vào lúc 3 giờ 20 phút chiều một thứ Bảy, tháng Sau, việc hiện tại bùng lên. Đường phố đang yên tĩnh thì nổi lên tiếng ồn ào. Thẩm phán Kittinger điều chỉnh kính kẹp mũi, dẫn đầu ra hàng hiên xây kiểu cổ, để...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kẻ Thù Alfred Hitchcock tuyển chọn Kẻ Thù Họ ngồi nán lại bàn ăn trưa, và sau đó kéo nhau qua một phòng mờmờ, lành lạnh, trần cao, trong thư viện của Ngài thẩm phán. Qua trao đổinho nhỏ, quá khứ của người già và tương lai của người trẻ như lồng với nhauvà cảm thông với nhau. Nhưng vào lúc 3 giờ 20 phút chiều một thứ Bảy,tháng Sau, việc hiện tại bùng lên. Đường phố đang yên tĩnh thì nổi lên tiếngồn ào. Thẩm phán Kittinger điều chỉnh kính kẹp mũi, dẫn đầu ra hàng hiênxây kiểu cổ, để có thể nhìn ra ngả ba có vòm cây che phủ giữa hẻmGreenwood và phố Hannibal Street. Cạnh thềm cửa của căn nhà góc phố đốidiện, có một bọn trẻ lố nhố và một ông già. Rồi một phụ nữ mặc cái áo xanhmỏng, từ căn nhà bên trái thẩm phán, băng qua phố, sang chỗ huyên náo.Một chiếc xe cảnh sát thắng gấp sát ngả ba, trên phố Hannibal. Một nhânviên cảnh sát cao lớn, vẹt đám đông ra, túm lấy tay một cậu bé đang la lốiom sòm. Mike Russell nói với chủ nhà: Xin lỗi Ngài”, rồi băng băng quađường. Gây rối là một cậu bé mười, mười một tuổi, tóc vàng nhạt, mắt xinhánh nâu, mũi dọc dừa, mày thanh tú. Cậu đang mất bình tĩnh, vùng vẫy trongtay người cảnh sát. Bà mặc áo xanh đang lải nhải nói với cậu: - Freddy! Freddy! Freddy! Lời van xin dừng như không đến lỗ tai cậu bé. - Ông già phá đám, ông già mất nết, ông già điên! Cả tâm hồn cậu bé bày ra ở những từ cậu dùng. Người cảnh sát lắcmạnh cậu bé: - Im đi, nghe đây… Cậu vẫn cố căng ra, nhưng làm sao thoát nổi bàn tay gọng kìm củangười cảnh sát. Lời thóa mạ của cậu đủ làm mặt ông cụ tím lại. Ông cụ đứng tựa lưng vào tường như thể bị địch bao vây, béo lùn, tránhói, đôi mắt thô lố vì bị cặp kính lão dầy phóng lớn lên. Ông cụ lớn tiếng rênrỉ: - Chúng đánh tôi, chúng giựt chuông nhà tôi, chúng thực sự nhào vàoxé xác tôi. Bảy, tám đứa nhỏ vây quanh nhao nhao nói những câu chẳng đâu vàođâu với giọng the thé, đại khái ta chỉ hiểu được là chúng tức giận với cụ già.Một phụ nữ nhỏ nhắn mặc áo bông, một ông mặc quần soọc, cái ngực trầncủa ông trắng như tuyết, đứng hơi xa, vẻ băn khoăn. Trên hàng hiên nhà,chiếc cửa lưới hé mở, một bà cụ ngồi trên chiếc le lăn nhìn ra ngoài đămchiêu lo lắng. Trên vạt cỏ xanh dưới bóng ngôi nhà, cách rào trước chín,mười mét, một con chó nhỏ trắng đốm nâu nằm chết. Người thanh niên, khách ăn trưa của ông thẩm phán quan sát kỹ vànghe mọi chuyện. Khi ông thẩm phán đến gần, đám đông bớt ồn ào. Ôngthẩm phán lên tiếng: - Đây là cậu Freddy Titus, đúng không? Ông Matlin? Có chuyện gìvậy? Ông cụ hất đầu thanh minh: - Tôi chẳng làm gì con chó cả, việc gì tôi phải làm hại con chó của cậuta? Tôi cố sống an phận ở đây mà. Ông thẩm phán thấy đó. Nhưng mấy cậunhỏ này khủng khiếp quá, các cậu ấy làm cho khu phố này và gia đình tôinhư sống trong địa ngục - Giọng cụ già thật xúc động. Vợ tôi không đượckhỏe, con gái tôi thì bị thọt chân. Những thằng nhỏ này lại y như một lũ ducôn. Chúng quỉ quái quá! Thằng nhỏ đó giựt chuông nhà tôi… và hànhhung…! Tôi sẽ thưa nó về tội hành hung! Tôi… Mặt ông thẩm phán trắng bạch như ngà, chẳng biểu cảm gì. Trên lối ra, đang đi né qua một bên chiếc xe đẩy của bà lão, một côgái có dáng đi lao về trước. Mike Russell hỏi nhỏ nhẹ: - Tại sao lũ trẻ lại nói là bác làm hại con chó, bác Matlin? Lũ trẻ nhao nhao lên: - Ông ấy là già đê tiện… - Ông ấy khùng… - Chỉ vì… - … lấy nón của Clive - … đuổi chúng cháu… - … cố đổ mọi tội cho chúng cháu… - … bảo mẹ cháu nói láo… - … chỉ tại… - Chúng luôn nói: “ông ấy là kẻ thù của chúng cháu, kẻ thù của chúngcháu…” Ông cụ Matlin nói “chúng…. rồi giận nghẹn họng. - Đợi chút đã! - Người cảnh sát thứ hai, người gầy, bước lại chỗ conchó chết. Mike Russell lại nói nho nhỏ: - Phải có ai nói cái gì giúp cậu bé chứ. Ông thẩm phán cúi nhìn cậu bé đang tức giận, ôn tồn nói: - Tôi rất buồn, rất thông cảm với em, Freddy. Nhưng trong thâm tâm ông, ông đã biết quá nhiều, thấy quá nhiều chóchết. Dù ông có thông cảm, ông cũng không thể buồn đủ bằng cách buồn củaFreddy vì con chó của mình chết được. Cậu bé ngoảnh mặt chỗ khác từ chốiniềm thông cảm của ông, quay lại nhìn kẻ thù. Russell bước tới gần người phụ nữ áo xanh. Bà ấy là người nhà củacậu bé. - Bà là mẹ cậu bé phải không? - Cha mẹ cậu ấy đi vắng. Tôi đến đây chăm sóc cậu ấy. Bà ấy nói như thể chính mình gặp một khủng hoảng đột xuất, khôngtrù tính trước để đối phó. - Có thể liên lạc với họ được không? - Không. - Bà ấy nói quả quyết. Thanh niên lạ đặt tay lên đôi vai cứng cáp của cậu bé. Nhưng thái độthân thiện này cũng bị cậu từ chối. Mắt Freddy long lên vì tức giận, khôngrời kẻ ...