Tôi ngồi lặng, dán chặt mắt vào ly kem chuối ở quán kem bên vệ đường mà tâm hồn mơ tưởng về những kỷ niệm đã qua… Tôi và hắn học chung với nhau hồi năm lớp bốn. Đáng lẽ đối với một đứa con gái nào cũng đều cảm thấy ngại ngùng bởi cái khung cảnh xa lạ và những khuôn mặt mới toanh chưa từng được lưu giữ trong trí nhớ của tôi, ấy vậy mà chỉ trong vòng một ngày
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kẻ thù truyền kípKẻ thù truyền kípTôi ngồi lặng, dán chặt mắt vào ly kem chuối ở quán kem bên vệ đườngmà tâm hồn mơ tưởng về những kỷ niệm đã qua…Tôi và hắn học chung với nhau hồi năm lớp bốn. Đáng lẽ đối với mộtđứa con gái nào cũng đều cảm thấy ngại ngùng bởi cái khung cảnh xa lạvà những khuôn mặt mới toanh chưa từng được lưu giữ trong trí nhớ củatôi, ấy vậy mà chỉ trong vòng một ngày, tôi đã làm quen được hầu hếtcác bạn ngồi gần tôi (ngay cả tôi cũng khâm phục trước sự ăn nói códuyên của mình mà).Thời gian dần trôi, ai ai cũng dễ mến, cũng đáng yêu, duy chỉ có đứa bạnngồi sau tôi. Quả thực ngay ngày đầu tiên gặp mặt hắn, tôi đã có mộtcảm giác rất…rất là…đáng ghét. Mặc dù ai cũng bảo hắn “đẹp chai”nhưng tôi thì chẳng thấy hắn đẹp một tẹo nào ngoại trừ cái vẻ mặt khágian kia. Dường như ông trời sai khiến nó xuống đây là để chọc tôi tứcđiên lên, cứ mỗi lần tôi nói gì với nhỏ bạn ngồi kế bên, hắn phải cố gắngbơi móc, xỏ xiên tôi không thương tiếc, đôi khi tôi nghĩ cũng tôi nghiệpcho hắn, sinh ra đã bị cái tội “hơi bị dzô dziên”, cái miệng lách cháchtươm tướp, ngày nào không “chọt” tôi, không làm cho mặt tôi đỏ bừngvì phẫn nộ đến tột cùng là hắn ăn không ngon. Ngay cả giờ ăn trưa hắncũng cố gắng tìm chỗ ngồi gần tôi. Thế rồi, con quỷ “mưu kế” hiện lêntrong đầu tôi, tôi bèn ngồi thật gần hắn. Biết hắn thích ăn chuối (khágiống khỉ nhỉ!), luôn cố tình để dành sau cuối mới ăn, như thế mới tậnhưởng được hết cái vị chát chát của trái chuối. Đến lúc rồi, lúc hắn đangcầm trái chuối định bỏ vào miệng thì tôi giật phăng lấy rồi cho vàomiệng ngốn lấy ngốn để, làm ra vẻ trái chuối là “mỹ phẩm dân gian”vậy. Hắn tiếc đứt ruột nắm tay tôi đòi tôi phải ói ra, tôi khoái chí binhcho hắn một phát khiến hắn phải ngã lăn quayTừ đó, tôi và hắn đã trở thành “kẻ thù truyền kiếp”, không gặp thì thôi,đã gặp thì phải cãi nhau một trận “long trời lở đất”. Ngày qua ngày,khung cảnh vẫn vậy, lớp học vẫn vậy và chúng tôi cũng vậy nhưng chỉkhác là có một ngày, mặc cho tôi châm chọc, xỉa xói hắn cỡ nào hắncũng không thèm quan tâm, chỉ quay lại với đôi mắt đượm buồn và bỏlại cho tôi biết bao dấu chấm hỏi.Mãi cho đến ngày hôm sau tôi mới biết lý do, thì ra gia đình hắn phải đicông tác nên hắn phải chuyển nhà, nghe đâu là tận Đà Nẵng và khôngbiết khi nào trở về. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có một cảm giác lưu luyến,không muốn xa hắn. Lạ quá, đáng lẽ ra tôi phải xem tin này là tin “hấpdẫn nhất thế kỷ”, thế nhưng, bây giờ thì hoàn toàn ngược lại. Tôi khôngbiết là mình đang nghĩ gì và tại sao lại như thế, trong đầu tôi chỉ toàn làchấm hỏi. Phải chăng…phải chăng…Tôi đã “í” hắn. Nghe có vẻ vô lýnhưng cái cảm giác của tôi dường như đã mách bảo tôi như vậy. Rồi độtnhiên hắn đến bên cạnh tôi khi tôi đang mãi mê suy nghĩ và không nhậnra sự hiện diện của hắn. Hắn bảo với tôi một cái giọng như mất hết sinhkhí:- Ngày mốt tui phải đi rồi!- Tôi ngỡ ngàng hỏi: Sao gấp thế?- Tui cũng không muốn đi, chỉ vì công việc làm ăn của ba mẹ thôi! À màtôi có cái này tặng bà.Rồi hắn trao cho tôi một gói quà nhỏ xinh trước ánh mắt ngạc nhiên củabiết bao nhiêu người. Tôi ngại ngùng nhận lấy mà trong lòng cảm thấymột cảm giác lạ lạ, vui vui. Mặt tôi đỏ bừng lên nói không nên lời. Khitôi định cảm ơn hắn thì hắn đã quay mặt bỏ đi tự lúc nào. Tôi lưu luyếnnhìn về cái bóng dáng quen thuộc nhưng thật xa xăm.Đã có lúc tôi ao ước cho hắn biến mất khỏi mắt tôi vậy mà giờ đây tôikhông biết mình đang nghĩ gì, đang làm gì mà lại ngồi cạnh cửa sổ,chống tay lên cằm nhìn ra bên ngoài với ánh mắt mơ màng như dõi theomột ai đó. Bỗng nhiên tôi nhớ đến món quà mà hắn tặng, tôi vội vàngmở ra. Tôi cố gắng nâng niu, cẩn thận không làm hư giấy bọc. Tôi sữngngười, lặng đi trong cái không khí tĩnh mịch của buổi ban trưa. Tôi nhậnra đó chính là một sợi dây chuyền, rất đáng yêu và có hình… “một quảchuối”. Những ký ức, kỉ niệm khi xưa của chúng tôi bỗng tràn vào tâmtrí tôi như lũ vỡ bờ, nhớ những ngày cãi nhau, những ngày đánh nhau,đấu khấu triền miên. Tôi bỗng…khóc, giọt nước mắt lăn dài trên má tôimang biết bao nỗi cay đắng, tiếc nuối về những ngày đã qua. Tôi đãnhận ra là…Tôi đã thích hắn và hắn cũng thích tôi, tôi ngừng khóc, nghĩlà mình nên làm một cái gì đó. Tôi bèn hộc tốc chạy ra chợ mua len vàcuốn sách dạy đan về. Rồi lập tức không nghĩ ngợi tôi ngồi vào bàn vừalàm vừa học. tôi không biết tôi đã làm bao lâu mà trời bỗng sập tối, tôivẫn miệt mài làm mãi với hy vọng sẽ kịp “ ngày ấy”.Cuối cùng cũng đã xong, tôi mừng rỡ chạy đến nhà hắn. Vừa đến nơi thìtôi thấy hắn đang dọn nhà và chuẩn bị đi, tôi vui vì mình đã kịp và buồnvì mọi chuyện vẫn xảy ra như dự định. Tôi bẽn lẽn lại gần hắn, ôm chặtgói quà mà tôi tự tay làm rồi nói:- Tui tặng ông cái này, đây là lần đầu tiên nên tôi đan không đẹp cholắm.Hắn ngạc nhiên tột độ, miệng há hốc rồi hắn lặng đi khi nhìn thấy cảmười bàn tay tôi đều phải băng bó vì bị kim đâm. Hắn ...