Anh thương yêu! Anh luôn hỏi tại sao em lại chọn anh mà không phải ai khác để làm người yêu và có thể sẽ là người chồng trong tương lai của mình? Em chưa bao giờ trả lời anh, không phải vì em không thể trả lời mà vì câu trả lời rất dài, nó là câu chuyện về tuổi thơ vất vả, nó cũng là câu chuyện về người anh thiên thần của em, một thiên thần mà em đã thấy lại một cách sống động qua anh....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kể với anh về thiên thần của em Kể với anh về thiên thần của emAnh thương yêu!Anh luôn hỏi tại sao em lại chọn anh mà không phải ai khác để làm người yêu và có thểsẽ là người chồng trong tương lai của mình? Em chưa bao giờ trả lời anh, không phải vìem không thể trả lời mà vì câu trả lời rất dài, nó là câu chuyện về tuổi thơ vất vả, nó cũnglà câu chuyện về người anh thiên thần của em, một thiên thần mà em đã thấy lại một cáchsống động qua anh.Anh biết không? Mỗi lần trời mưa to là em không ngủ được,mưa to mà có sấm chớp thếnày em lại nhớ tới những ngày tháng cũ, những ngày thơ ấu bên cạnh anh trai em. Anh cóbiết vì sao không? Bởi vì mái nhà em bị dột, mỗi lần mưa là nước mưa rơi đầy xuốnggiường anh Hiếu ướt đẫm, và em lại gọi anh ấy dậy sang ngủ chung với em. Em đã lớnlên trong căn nhà dột nước mưa đó cùng người anh trai làm nghề chạm trổ của mình. Anhtrai em phải nghỉ học khi vừa hết lớp 7, anh ấy nghỉ học một cách tự nguyện vì thươngmẹ phải nuôi 3 anh em đi học cùng lúc, anh ấy nghỉ học vì muốn em được đi học tiếp, emlà niềm tự hào của anh ấy với bạn bè, với tất cả mọi người trên thế giới này.Chúng em có một tuổi thơ thật sự rất dữ dội, thật thiếu thốn về cả vật chất lẫn tình cảm,tình cảm của người thân và của cả những người hàng xóm. Chúng em không được aithương hại, không được ai quan tâm hay cho bất kì thứ gì. Bọn em đi học lúc nào cũngphải đi bộ, không được ăn sáng, rất ít khi đóng tiền học đúng thời gian quy định. Em cònnhớ khi em không có tiền đóng học cô giáo chủ nhiệm lớp 2 của em đã nói với em rằngnhà trường đã tạo điều kiện cho em, thưởng sách hàng năm cho em vì lí do học sinhnghèo vượt khó thế mà em và gia đình lại không biết đường mà đóng tiền học, làm mấtthi đua của lớp, ý thức kém và vv… những lí do để hạ thấp danh dự của em trước bạn bèchỉ vì 80 nghìn tiền học phí.Em đã khóc và về nói với mẹ và anh Hiếu, nhưng lúc nào cũng chỉ anh Hiếu là lắng nghevà an ủi em, còn Mẹ quá bận rộn với những lo toan của cuộc sống nên chỉ biết quay lạitrách móc cô giáo quá đáng, Mẹ không biết rằng đối với những đứa học sinh tiểu học thìcô giáo là một vị Thánh đáng sợ, lúc nào cũng có thể phạt, có thể mắng , có thể khiếnchúng khiếp sợ, không dám trái ý và luôn tin rằng những gì các cô nói là sự thật. Chỉmình anh Hiếu là biết điều đó.Anh có biết không? Trong lòng em anh Hiếu là một thiên thần, một người cha, một ngườithầy, một người anh và một người bạn tốt nhất trên đời. Khi bố mất, Mẹ phải đi làm xa đểcó thể lo cho cuộc sống của chúng em thì anh Hiếu đã phải làm thay công việc của Mẹ làchăm đứa em út là em lúc bấy giờ mới lên 8. Từ tắm giặt, cơm nước, học hành, mà anhấy chỉ hơn em có 4 tuổi, một đứa trẻ 12 chăm một đứa lên 8 quả thực rất khó khăn nhất làem lại luôn đau ốm , không đủ sức làm việc gì dù nhỏ như việc quét nhà, thậm chí lúc ấyem còn không biết cầm đũa gắp thức ăn…Anh biết không? Anh trai em chưa bao giờ được sống một ngày đầy đủ, một ngày hạnhphúc, một ngày thôi phải nghĩ về em, về gia đình. Anh ấy lúc nào cũng phải cố gắng hếtmình, lúc nào cũng phải cố sức để bao bọc lấy em, anh ấy không thích cho em nhận đồcủa người khác dù là nhỏ nhất, anh ấy sợ người khác coi thường gia đình em, anh ấy sợem bị người khác lợi dụng. Có lần , cô em nhờ em đi mua đá mà anh ấy đã gọi em về ,cấm em lần sau không được đi nữa, anh sợ em bị ốm, anh ấy bảo dù có đói khát cũngphải ở nhà, không được để ai coi thường và không muốn em bị lợi dụng làm kẻ sai vặtcho người ta. Em đã học tất cả sự tự trọng từ anh ấy, học làm người phải đàng hoàng,thẳng thắn từ anh ấy, mà anh ấy thì chẳng được ai dạy, chẳng được học từ bất kì ngườinào, thời bấy giờ em thấy những người nghèo thường sống rất hèn hạ, chụp giật… nhưnganh trai em thì lúc nào cũng sáng như viên ngọc không tì vết, một viên ngọc vô giá, mộtviên ngọc mà khi mất đi rồi em vẫn còn nhớ in hằn trong trí óc, trong sâu thẳm tim mình.Anh biết không? Ngày nhỏ ba anh em em luôn bị những đứa trẻ khác bắt nạt, vì bố emmất sớm, bố mất khi em lên 4, anh Hiếu lên 8 và anh cả mới 11 tuổi. Ngày ấy những đứatrẻ mồ côi bố thật khổ, chúng em dường như là đại diện cho những nỗi khổ ấy, chúng embị đánh, bị chửi rủa mỗi khi làm người khác phật ý, người ta ngứa mắt, người ta bực mìnhvì chuyện gì đó mà chúng em lỡ đi ngang qua thì thật là một ngày đen đủi. Những đứa trẻhàng xóm có một thú vui là bắt nạt em, vì em bé nhất trong ba anh em, vì em yếu ớt nênnếu có bị đánh em cũng không thể đánh trả mà chỉ biết khóc gọi Mẹ, gọi anh Hiếu. Vàlúc nào cũng là anh Hiếu chạy ra giành giật em với những đứa trẻ hung dữ kia, anh ấy làthiên thần của em, của riêng em mà thôi, và anh ấy luôn xuất hiện những lúc em cần,những lúc em sợ hãi hay tuyệt vọng…Em vẫn còn nhớ như in ngày em lên 3, hôm ấy bố mẹ vắng nhà, em và anh Hiếu bị nhốt ởtrong nhà, em ốm, em khóc gọi mẹ , em nôn ra và sốt hầm hập thì anh Hiếu đã phải ômchặt lấy em, lau mồ hôi cho em, dọn chỗ em nôn ra và nắm tay em thật chặt, ...