Thông tin tài liệu:
Suzanne Kamata (Mỹ) - Mình về nhà thôi. Phải mất vài phút sau tôi mới định thần được xem Arthur muốn nói gì. Về nhà ư, nhà nào mới được chứ? Về căn hộ chật hẹp mà phòng khác đã choán mất một nửa, về ngôi nhà đằng sau bức tường đá xám xịt, nơi tôi đã từng có cuộc hôn nhân buồn thảm hay về nhà mẹ đẻ tôi cách đây nửa vòng Trái Đất? Lúc này đã muộn lắm rồi, chúng tôi cũng đi dạo được nửa chừng hai tiếng đồng hồ và tôi chắc rằng đầu gối...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
kei đi mất rồi kei đi mất rồiSuzanne Kamata (Mỹ)- Mình về nhà thôi.Phải mất vài phút sau tôi mới định thần được xem Arthur muốn nói gì. Về nhà ư, nhà nàomới được chứ? Về căn hộ chật hẹp mà phòng khác đã choán mất một nửa, về ngôi nhàđằng sau bức tường đá xám xịt, nơi tôi đã từng có cuộc hôn nhân buồn thảm hay về nhàmẹ đẻ tôi cách đây nửa vòng Trái Đất? Lúc này đã muộn lắm rồi, chúng tôi cũng đi dạođược nửa chừng hai tiếng đồng hồ và tôi chắc rằng đầu gối Arthur đã mỏi nhừ còn tôi thìlạnh cóng đến hầu như không còn cảm giác.Tôi lại bắt đầu nghĩ về những lon bia chất đầy trong tủ lạnh và tự nhủ rằng mình muachúng về là để cho Arthur mặc dù trên thực tế thì tôi đã uống gần hết. Nửa tháng trướcđây, tôi đã gọi anh đến để cầu cứu trong lúc đang say bí tỉ.- Em mất Kei rồi - Tôi bảo anh thế - Em chẳng còn biết phải làm gì nữa.Mặc dù lúc đó ở Massachusetts mới chỉ là sáu giờ tháng nhưng giọng của Arthur vẫn ấmáp như mọi khi.- Hãy cứ chờ ở đó, em thân mến ạ, rồi anh sẽ đến ngay.Tôi luôn thích cái cách mà anh gọi tôi là Em thân mến. Lần đầu tiên, khi chúng tôi mớigặp nhau ở trường đại học, tôi đã cho rằng điều này có nghĩa tôi là một điều gì đó rất đặcbiệt đối với Arthur. Nhưng chẳng bao lâu sao tôi nhận ra rằng gặp ai anh cũng đều gọinhư thế hết. Mặc dù vậy tôi vẫn thích nghe thấy anh nói ra từ đó. Chúng tôi cũng từng làhàng xóm của nhau hồi còn ở Columbia. Khi mới gặp anh, tôi cứ tưởng nhầm anh làngười vùng California vì mái tóc vàng hoe và nước da rám nắng. Nhưng ngay khi nhìnthấy cái giỏ kì lạ mà anh dỡ ra khỏi thùng xe tôi đã biết ngay là mình lầm.- Anh là người Lacrosse - Anh lên tiếng trước.Còn tôi sau khi thu hết dũng khí cũng tự giới thiệu.- Tôi ở Boston.Tôi đã gần như yêu anh ngay khi nhận ra sai lầm rằng mình đã kết hôn với Kennedy.Mối quan hệ giữa chúng tôi hồi ấy đã không thực sự lãng mạn cho lắm. Một lần chúng tôicùng nhau xem giải bóng đá thế giới trên chiếc sô-pha của Arthur. Chúng tôi uống bia vàsau khi mệt phờ đã cùng leo lên giường ngủ, tuy nhiên chẳng làm gì cả.- Chúng ta là hàng xóm, Stephanie ạ.Arthur đã nói thế và từ đó chúng tôi là bạn tốt của nhau. Vào những chiều thứ bảy, chúngtôi thường cùng nhau đi mua bán hay xem phim. Sau đó tôi bắt đầu hẹn hò với một anhchàng học cùng lớp tiếng Pháp còn Arthur cũng hay đi chơi với một cô nàng tóc vàng.Vào năm cuối đại học, Arthur đã rủ tôi đi Mexico nghỉ hè cùng anh với lí do bạn gái đanglàm thực tập nên không đi được. Rõ ràng Arthur biết thừa rằng cứ thấy đi du lịch là tôi lạiháo hức đến thế nào. Chúng tôi đặt vé máy bay đi Cancun.Những ngày đầu thật vui vẻ. Chúng tôi khám phá các di tích của người Inca cổ đại, muanhững đồ gốm tinh xảo và đi bơi ở sông Gulf. Vào buổi tối, chúng tôi uống bia lạnhMexico trên bãi biển và bắt đầu ba hoa về những ước mơ điên rồ. Trong chuyến đi này,chúng tôi góp chung tiền, thuê chung một phòng khách sạn, nhưng ngủ riêng giường,trong sạch như anh em ruột. Rồi một đêm, tôi nghe thấy răng Arthur va vào nhau láchcách như đàn. Tôi ngồi dậy bật đèn và nhìn thấy chiếc áo phông của anh đẫm mồ hôi. Tôicuống cuồng sử dụng vốn tiếng Tây Ban Nha nghèo nàn để gọi cho anh một chiếc taxiđến bệnh viện, rồi ngồi chờ cả đêm ở phòng đợi. Một ông bác sĩ người Mexico gọi tôi lạibảo.- Mọi chuyện ổn rồi. Cậu ấy sẽ khỏe lại thôi.Các bác sĩ cho Arthur uống thuốc nhưng mọi việc lại có vẻ xấu hơn. Tôi gọi điện cho bốmẹ anh ở Massachusetts và bắt đầu nói như mê sảng qua điện thoại. Cuối cùng họ đã phảilàm cho tôi bình tĩnh lại mới hỏi được tên của bệnh viện. Hóa ra là Arthur bị dị ứngkháng sinh. Mọi chuyện rồi cũng tốt đẹp. Tôi đã hết sức lo lắng trong suốt thời gianArthur nhập viện, còn anh thì có vẻ như hàm ơn tôi.- Anh mắc nợ em một lần đấy, Stephanie ạ.Hai tháng sau chúng tôi tốt nghiệp và mỗi người có một con đường riêng của mình.Arthur quay trở lại Boston và mở một cửa hàng bán đồ thể thao, còn tôi đến Nhật Bản đểdạy tiếng Anh. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng gửi thư và bưu thiếp cho nhau. Tôi kết hônvà sinh con. Chúng tôi đã không gặp nhau trong suốt những năm tháng qua, mãi cho tớikhi tôi gọi điện cho anh.Tôi và Arthur đã phải leo năm tầng gác mới đến phòng của tôi. Không có cầu thang máy,không bình nước nóng, không điều hòa và đó là tất cả những gì tôi nỗ lực mới có được.- Lão chủ nhà vừa mới ghé đây hôm qua - Tôi kể với Arthur ngay khi chúng tôi vừa bướcvào nhà - Hắn nói rằng sẽ không cho thuê nữa. Dường như tất cả mọi người đều muốntống cổ em ra khỏi cái đất nước này.- Đấy là em chỉ tưởng tượng vậy thôi.- Anh sẽ không tin những gì mà em sắp kể cho anh đâu.Bố mẹ chồng tôi đã kể lể trước tòa về chuyện tôi đã từng làm việc ở quán bar, về thóinghiện bia của tôi. Họ cho rằng tôi là một người mẹ không hoàn hảo, nhưng họ đã nhìnthấy tôi dạy Kei thắt dây giày bao giờ đâu, họ cũng chưa bao giờ chứng kiến tôi và Keichơi đồ vui trong bếp như thế nào hay khi mẹ con tôi cùng nhau săn tìm những con ...