Sau khi mối tình đầu kết thúc lặng lẽ, Linh không còn quá nhạy cảm và yếu đuối, cô bé luôn biết cách vượt qua nỗi buồn... "Em chưa từng có một giấc mơ trở thành hiện thực. Cho tới ngày em gặp anh."Linh đứng nhìn quyển sách một lát rồi quyết định đi tìm ghế, nó ở quá cao so với tầm với của cô bé. Khi Linh quay lại, anh đã đứng ở đó, tay cầm một cuốn sách và nhìn về phía cô. Linh ngại ngần đặt ghế xuống, nhận lấy cuốn sách cùng với một nụ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kết thúc, để bắt đầuKết thúc, để bắt đầuSau khi mối tình đầu kết thúc lặng lẽ, Linh không còn quá nhạy cảm và yếuđuối, cô bé luôn biết cách vượt qua nỗi buồn...Em chưa từng có một giấc mơ trở thành hiện thực. Cho tới ngày em gặp anh.Linh đứng nhìn quyển sách một lát rồi quyết định đi tìm ghế, nó ở quá cao so vớitầm với của cô bé. Khi Linh quay lại, anh đã đứng ở đó, tay cầm một cuốn sách vànhìn về phía cô. Linh ngại ngần đặt ghế xuống, nhận lấy cuốn sách cùng với mộtnụ cười thân thiện từ anh. Trái tim cô bé bỗng đập nhanh hơn một nhịp khi lần đầutiên gặp ánh mắt của người mà cô đã không ít lần để ý khi mượn sách trong thưviện. Hai người cùng bước ra khỏi cửa, cùng đi về một phía, câu nói đầu tiên phátan bầu không khí yên lặng đến từ cả hai phía:- Đó không phải quyển sách em định lấy!- Đó không phải quyển sách em định lấy?...Cả hai cùng cười. Một khoảng yên lặng. Cô bé quay mặt đi, che cái ửng hồng vôduyên của đôi má. Anh ấp úng:- Coi như quyển sách đó có duyên với em đi… Có thể em sẽ không thích nó.Nhưng… hãy thử đọc nó. Biết đâu em sẽ nhận được điều gì đó!Cả hai cùng cười, có vẻ ngượng ngùng hơn. Lại một khoảng yên lặng.- Nhưng sao em lại cầm ngay khi nó không phải quyển sách em định lấy? Thậmchí em còn không có phản ứng gì!Anh xoa cằm, tỏ vẻ mặt đầy nghiêm trọng một cách hóm hỉnh. Linh bật cười, tinhnghịch đáp lại:- Em chỉ muốn xem sẽ nhận được gì từ ai đó thôi mà!Trên đường về, Linh ôm chặt quyển sách trong tay, khẽ cất tiếng hát và hầu nhưkhông nhận ra mình đang nhún nhảy chứ không phải bước đi bình thường. Khônghoàn toàn là một cuộc gặp gỡ tình cờ, Linh và anh đều đã để ý đến nhau từ trước.Nhưng, theo một cách nào đó, Linh nghĩ cô bé và anh có duyên. Cô đã được biếtanh và sẽ nhiều hơn thế, hiểu anh. Có thể anh không có đôi cánh và mang tâm hồnthiên thần, anh không phải cuốn tiếu thuyết tình cảm lãng mạn, nhẹ nhàng với mộtkết truyện có hậu mà Linh định đọc. Anh sẽ là câu chuyện kỳ bí và cuốn hút chẳnghạn. Câu chuyện mà cô bé không bao giờ biết được điều anh sẽ mang đến ở trangtiếp theo, cũng không thể biết trước điều cô sẽ nhận được ở trang cuối cùng. Đơngiản, Linh vui khi gặp anh.Một chiều lang thang sân thư viện. Linh đang say sưa huyên thuyên về văn thơ thìanh quay sang, làm vẻ mặt nghiêm trọng và hài hước quen thuộc:- Nếu nhắm mắt và đi về một phía bất kỳ trong hai phút, chắc chắn em sẽ đâm phảimột cái cây!- Sao anh biết, em không tin!- Linh bĩu môi.- Anh cam đoan đấy, em thử xem!- Được rồi, anh bấm giờ nhé!Linh nhắm mắt, cẩn thận bước từng bước, lắng nghe âm thanh của bàn chân dẫmlên những chiếc lá khô trên mặt đất. Cô bé hít thật sâu, mỉm cười một mình: Ồ,mùa thu!- Mấy phút rồi anh, sao lâu thế ạ?- Hai phút!Giọng anh gần quá, gần đến lạ lùng! Cô bé đâm vào anh, cảm nhận được cả hơi ấmvà tiếng trái tim anh. Linh lúng túng bước lùi lại, mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ,mãi mới thốt lên được một câu:- Anh thua rồi nhá!- Ai bảo thua, anh là cái cây mà. Anh là cây, thật đấy, xem đây!Vừa nói anh vừa nhặt vài chiếc lá gài vào túi quần, túi áo. “Cái cây” chạy mất.Linh lấy một nắm lá đuổi theo anh. Tiếng cười giòn tan của cô bé và anh làm náođộng cả góc sân nhỏ. Đó cũng là ngày đầu tiên Linh viết nhật ký, một cuốn nhật kýchỉ dành cho anh, chỉ để kể lại những kỉ niệm không thể đẹp hơn bên anh. Anhchưa bao giờ nói thích Linh, yêu lại càng không, nhưng với Linh, nụ cười và ánhmắt của anh dường như tất cả những gì cô bé cần. ***“Em chưa bao giờ có thể nói được thành lời, rằng anh là người mà em luônnghĩ đến mỗi ngày.”- Nào, em thích rẽ bên phải hay bên trái?- Bên phải.- Được, vậy chúng ta rẽ trái!...- Em thích ăn kem ốc quế hay kem que?- Ốc quế!- Thế thì ăn cả hai loại!...- Linh, nói thật đi, em không thích một bông hoa đúng không?- Uhm, sai! – Linh nghĩ một lát rồi trả lời.- Vậy anh tặng em một bông hoa nhé!- Không, không, em nói nhầm đấy. Đúng! – Cô bé ra vẻ đính chính, rồi cười đắcthắng.- Vậy anh tặng em một bó! - Anh rút một tờ tranh trong cặp ra, đưa cho Linh rồigãi đầu – lần hiếm hoi Linh thấy anh ngượng.- Anh vẽ đấy, không đẹp lắm đâu!Linh treo bức tranh với 18 bông hoa anh tặng bên cửa sổ, ngay trên chiếc hộp chứađầy những đồ vật liên quan đến anh. Chiếc khăn tay anh đưa khi lần đầu tiên cô békhóc trước mặt anh, móc chìa khóa hình chú cún mà anh nhất nhất khẳng địnhtrông giống Linh như đúc, con nhện bằng cao su anh để vào cổ áo khiến Linh hétầm lên khi nhìn thấy, cái bút chì anh gọt… tất cả đều là những đồ vật Linh vô cùngtrân trọng.Cứ như thế, ngày qua ngày, những câu chuyện về anh ngập tràn trong cuốn nhật kýbé nhỏ và ngập tràn trong trái tim non nớt của cô bé. Linh vẫn ngày ngày bên anh,vẫn ngày ngày hồi hộp mong chờ những điều bất ngờ anh sẽ mang tới. Ai mà biếtđược, có khi ngày mai anh lại nói thích Linh cũng nên. Nhưng ...