Danh mục

Khi đàn ông bước đi và không ngoảnh lại

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 280.55 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Anh biết em sẽ rất giận, rất hận anh. Nhưng để một người con gái phải mòn mỏi đợi mình, khó khăn không ai chia sẻ, khóc không có ai lau nước mắt, trông chờ một bờ vai dường như rất mông lung... Anh không thể chỉ nghĩ đến mình, mà không để ý đến những cảm xúc của em...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khi đàn ông bước đi và không ngoảnh lại Khi đàn ông bước đi và không ngoảnh lạiAnh biết em sẽ rất giận, rất hận anh. Nhưng để một người con gái phải mònmỏi đợi mình, khó khăn không ai chia sẻ, khóc không có ai lau nước mắt,trông chờ một bờ vai dường như rất mông lung...Anh không thể chỉ nghĩ đến mình, mà không để ý đến những cảm xúc củaem...Thời tiết đã bắt đầu vào mùa mưa. Mấy ngày hôm nay mưa cứ rả rích liên tục.Mưa hoài, mưa mãi, mưa không dứt. Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ. Bầutrời tối sầm dù chỉ mới hơn 3h chiều, không khí mang đầy hơi nước đang bao trùmlên không gian bên ngoài. Di ngồi thu mình trong góc quán quen thuộc của cô vàPhong. Di vừa ngắm dòng người hối hả bên ngoài, vừa xoay xoay chiếc điện thoạitrong tay. Đã hơn hai tuần nay Di và Phong không gặp nhau, cũng chẳng nóichuyện điện thoại hay nhắn tin, mở nick yahoo thì chỉ thấy cái icon xám xịt nhưbầu trời kia.Di không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo cảm nhận của mình thì có lẽ làgiống như những lần trước. Phải, những lần trước, Di với Phong vẫn thường hayxảy ra những lần không nói chuyện với nhau như vầy. Bởi lẽ, Di sống thực tế, cònPhong thì rất nhạy cảm. Vốn là người giàu tình cảm, sống theo cảm xúc, tinh tế vàrất giỏi nắm bắt tâm lí người khác, Phong luôn biết cách làm người khác vui. CònDi thì ngược lại, vốn tính thẳng thắn và sống thực tế, nên đôi lúc Di thường hay rấtvô tâm. Di thường nói mà chẳng để ý đến cảm giác của những người xung quanh.Chính vì thế mà nhiều lúc Di làm Phong cảm thấy hẫng.Hai tuần trước- Em này, nếu một ngày anh không còn ở bên em nữa, em sẽ như thế nào?- Ừhm, em cũng chẳng biết nữa. Nhưng có lẽ là em sẽ vẫn sống tốt thôi. Di nói màmắt vẫn không rời khỏi quyển tạp chí thời trang.- Em àh! Hay cuối tuần này em đi chơi cùng anh nhé. Lâu rồi mình không đi đâuchơi cùng nhau.- Cuối tuần này thì không được, em có hẹn với đám bạn rồi anh. Anh có muốn đicùng không?- Anh đã đi cùng em và bạn em suốt đấy thôi. Chỉ là lâu rồi mình không đi riêngcùng nhau. Chỉ là anh thấy...- Alo, cái gì? Bây giờ á? Ừh, được rồi tao tới ngay. Em xin lỗi, em có chuyện phảiđi gấp. Mình nói chuyện sau, anh nhé!Di với tay lấy vội áo khoác và túi xách của mình, khẽ mỉm cười khi Phong nói vớitheo : Anh yêu em. Bây giờ thì còn mỗi mình Phong ngồi lại đó trên ghế đá, vớinhững suy nghĩ cứ chất chồng lên nhau khiến Phong cảm thấy mệt mỏi. Thời gianđối với Phong không còn nhiều, nhưng Phong lại đang muốn-làm-nhiều-thứ cùng-Di. Từng hạt mưa bắt đầu rơi trên phố, Phong rút điện thoại ra soạn một đoạn text: Anh có để áo mưa trong cốp xe em đó, tại em cứ cứng đầu không chịu mang.Nhớ phải mặc đó nha. Còn một điều nữa : Anh yêu em.... Bấm nhẹ vào nútsend, Phong khẽ mỉm cười đưa tay ra đón từng hạt mưa.---oOo---Chiều nay gặp nhau em nhé, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em. Di đọcđi đọc lại dòng tin nhắn đó của Phong. Di không hiểu là có chuyện gì nữa. Nếunhư trước đây thì có lẽ Phong đã chạy ngay đến nhà Di và nói rằng anh xin lỗinhư cái lần Phong bày ra trò 7 ngày không gặp nhau đó. Nhưng đằng này thì đãgần 2 tuần rồi, và Phong cũng chẳng thèm gọi cho Di một tiếng. Vào blog Phongthì không có entry mới, nhưng câu blast lại làm Di chú ý : Vui thật không? -Không thật vui...Di lôi điện thoại ra, ngập ngừng ở nút send cho chỉ một từ 0kay. Nhưng Di cócảm giác bất an trong lòng. Cuối cùng, Di sửa lại tin nhắn Ừh, em cũng muốn gặpanh và gửi. Ngước mắt nhìn ra bên ngoài, bầu trời vẫn xám xịt một màn mưa.- Hai tuần nay anh đi đâu mà mất tích luôn thế? Di mở lời trước để phá tan sự imlặng- Hì, anh đi chuẩn bị một vài thứ ấy mà.Cả hai lại cùng im lặng. Phong vẫn nhìn thẳng vào mắt Di, trong khi Di vẫn né ánhmắt ấy. Di không có thói quen nhìn vào mắt ai khác, bởi Di sợ người đó sẽ nắmbắt được những suy nghĩ của Di. Nhưng lúc này đây, dù không trực tiếp nhìn vàođôi mắt đối diện mình, nhưng Di vẫn cảm nhận được ánh mắt ấy thoáng chút gì đócủa buồn phiền và mệt mỏi.- Em có muốn đi dạo một chút cùng anh không? Anh sẽ để xe ở quán và mình sẽđi bộ.- Nhưng ngoài trời đang mưa mà anh?- Anh có đem theo dù, cây dù trong suốt mà em thích. Đi một chút thôi em.Phong và Di đẩy cửa bước ra bên ngoài. Ngoài trời đang mưa nhẹ, những hạt mưanhư những hạt bụi bay trong gió. Phong bật dù ra, và che cho Di. Phong nhớnhững ngày đầu còn yêu nhau, khi Phong đi cùng Di trên con đường đến trường,cười nói cùng nhau. Những kỉ niệm đó với Phong giờ sao xa xôi quá. Di khôngnhìn thấy Phong khẽ đưa tay lau vội một giọt nước mắt vừa rơi xuống.- Em có nhớ những ngày đầu yêu nhau, khi anh và em cùng đi học dưới trời mưanhư thế này không em?- Hì, lâu rồi mà anh vẫn còn nhớ nhỉ? Di khẽ cười quay sang nhìn Phong.- Anh vẫn nhớ, vẫn luôn nhớ mà em. Phong cũng quay sang nhìn Di, Phong cườinhưng ánh mắt thì không cười.- ...- Di này, anh nghĩ...- Sao anh?- Anh nghĩ mình nên dừng lại.- Em...- Em sẽ vẫn sống ...

Tài liệu được xem nhiều: