Hãy hứa là không bao giờ rời xa anh nữa. Đó mới thực sự là điều ước nguyện cuối của mẹ anh. Bởi mẹ anh đã hiểu rằng, khi xa em...anh không thể nào có được hạnh phúc. An An, chờ anh với... Chiếc xe buýt vẫn lăn bánh thật đều, bỏ lại sau lưng tiếng gọi vô vọng của Huy, anh guồng chân chạy đuổi theo chiếc xe như cố gắng nắm bắt cơ hội cuối cùng của chính mình
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khi đó là tình yêuKhi đó là tình yêuHãy hứa là không bao giờ rời xa anh nữa. Đó mới thực sự là điều ước nguyện cuốicủa mẹ anh. Bởi mẹ anh đã hiểu rằng, khi xa em...anh không thể nào có được hạnhphúc.An An, chờ anh với...Chiếc xe buýt vẫn lăn bánh thật đều, bỏ lại sau lưng tiếng gọi vô vọng của Huy,anh guồng chân chạy đuổi theo chiếc xe như cố gắng nắm bắt cơ hội cuối cùng củachính mình. Vậy nhưng, người vô tình...xe lạnh lùng... khuất xa sau ánh nắng chiềunhuộm vàng trên con đường một ngày cuối thu.Tia nắng nhỏ nhoi hắt khẽ vào khung cửa kính, chạm phải giọt nước mắt lăn dàitrên gò má cô gái nhỏ, An An đã nhìn thấy Huy, cô nhìn thấy người đàn ông mà côyêu đã nỗ lực đuổi theo cô, thấy cả những hơi thở dồn dập, những nhói đau từ tráitim đang đập nhịp yêu thương nồng cháy. Việc cô nói lời chia tay Huy chính côcũng không hiểu nổi lý do. An An yêu Huy, yêu nhiều lắm, thậm chí tưởng chừngnhư còn yêu hơn chính bản thân cô vậy. Nhưng cô lại nói với anh rằng cô khôngcòn muốn nắm tay anh đi trên con đường tình yêu đầy thơ mộng nữa, cô khôngmuốn tựa vào bờ vai vững chãi trong những giây yếu đuối...Cô chối từ và gạt bỏ tấtcả. Một thái độ dứt khoát đến lạnh lùng. Để rồi bước đi thật nhanh, trốn chạy, vỡòa cảm xúc. Những giọt nước mắt hòa trên môi thật mặn. An An nhận ra, cô đã tựtay mình đặt vào câu chuyện tình một dấu châm hết, tự tay mình cào cấu những vếtthương vào con tim bé nhỏ...và đau đớn, xót xa. Tiếng nấc nghẹn ngào giữa khônggian yên ắng. Một tia nắng buồn vừa lướt qua ô cửa.Trong màn nước mắt ẩn hiện khung cảnh của buổi chiều hôm ấy, cũng một buổichiều buồn, hiu hắt cơn gió heo may cuốn làn tóc mỏng, An An vào viện thăm mẹHuy-bà phó tổng giám đốc cao quý và đầy uy nghi. Vẫn ánh mắt nhìn làm cô gáithấy mình nhỏ bé và khép nép run sợ, mẹ Huy lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của AnAn:_Cháu hãy rời xa con trai bác. Hãy làm như thế đi!_Dạ...thưa bác....cháu...cháu..._Bác cầu xin cháu được không!!!_Cháu không thể....thưa bác...cháu..yêu anh ấy!Người mẹ ấy đã thốt lên những tiếng cầu xin cô gái. Bà nghĩ mình sẽ mất đi đứacon trai mà bà vô vàn yêu quý. Một căn bệnh hiểm ác khiến bà suy sụp và trở nênlo sợ mọi thứ. Bà muốn chở che cho đứa con trai nhỏ bằng vòng tay ấm áp củangười mẹ, dù người mẹ ấy có bệnh tật, ốm đau thì cũng sẽ dành những điều thiêngliêng nhất cho con mình. Con trai bà, phải được hạnh phúc. Trong mắt bà, cô gáinhỏ kia không xứng đáng với con bà, bà muốn ích kỷ. Một chút ích kỷ cho riêng bàthôi, như một ước nguyện cuối cùng của người mẹ. Tự bao giờ, ánh mắt sắc sảocủa bà phó tổng trở nên bất thần và hướng ánh nhìn ra khung trời vô định._Bác cầu xin cháu...hãy rời xa con trai bác...đó là ước nguyện cuối cùng của bác..._...An An nhìn thấy người phụ nữ ấy đưa tay lau đi những giọt nước mắt. An An biếtchứ, cô biết bà đang lo lắng cho Huy-người mà cả bà và An An đều yêu hơn chínhbản thân mình. Vì tình yêu lớn lao dành cho con trai, bà đã gạt bỏ đi cái thân phậncao quý mà mọi người vẫn nhìn bà trầm trồ ngưỡng mộ để nói lời cầu xin một côcon gái nghèo. Có tình cảm nào lớn hơn tình cảm mẹ dành cho con? Có gì thiêngliêng bằng sự hy sinh của người mẹ? Những giấy phút cuối đời ấy, niềm hạnh phúcduy nhất của người mẹ là nhìn thấy con trai mình hạnh phúc. Mặc dù, bà khôngbiết rằng, Huy yêu An An nhiều đến nhường nào...An An đã đồng ý với ước nguyện của mẹ Huy. Lúc cô nhận lời, cô tựa hồ nhận rarằng mình vừa đánh mất một điều gì đó thật quý giá...._Cô gái ơi, cô không định xuống xe à? Đây đã là trạm cuối cùng rồi đấy!Bác tài nhìn vào ánh mắt lơ đễnh của vị hành khách trẻ tuổi. An An giật mình. Phảirồi, cô nhận ra mình chia tay Huy không phải vì hết yêu anh, cũng không phải dolo sợ Huy sẽ buông tay cô ra trên những chặng đường của tương lai vì cô biết, dùchuyện gì xảy ra anh cũng sẽ luôn nắm chặt tay cô, sẽ không để cô rời khỏi anhđâu. Vì một lời hứa, vì một ước nguyện với tấm lòng của người mẹ._Bác ơi, cho cháu xuống đây ạ.Bóng tối bao trùm lên những gốc bàng già cỗi, màn sương đêm phủ trên những tánlá xanh run rẩy bởi cơn gió lạnh. Trong bóng đêm, người ta thường cảm thấy côđơn và cần lắm một bờ vai ấm...Những chuyện buồn liên tiếp đến với Huy. Mẹ anh phải vào viện vì căn bệnh quáiác, anh không còn nhiều thời gian bên bà để chăm sóc và phụng dưỡng. Còn AnAn, người con gái anh yêu say đắm bỗng dưng rời xa anh. Anh quay cuồng, ngậplặn trong những cảm xúc hỗn loạn. Lúc thì thấy lo sợ, hoang mang, lúc lại bất thầnvà dửng dưng với mọi thứ. Huy cảm giác như mình là một cánh buồm nhỏ đangtrôi lênh đênh giữa lòng đại dương bao la. Có những lúc cánh buồm vươn cao đầykiêu hãnh đối đầu với những cơn sóng gió. Nhưng lúc này đây, cánh buồm chẳngđủ sức gượng mình lên nữa. Sẽ là cam chịu? Sẽ là thất bại ?Huy đập mạnh bàn tay lên bàn tức tối. Anh ghét cảm giác khi phải đối mặt với sựthất bại. Anh sợ mình sẽ gục ngã như một lữ khách không còn hy vọng tìm thấy ốcđảo giữa xa mạc hoang vu. Không một bàn tay kéo dậy, không một lời động viênan ủi....Tất cả dòng suy nghĩ xoáy vào tận sâu nơi ngóc ngách của tâm trí làm Huybật khóc. Anh gục đầu trên bàn giữa đống giấy tờ công việc cao ngồn ngộn, sốngmũi cay cay, mắt nhòe đi và hoe đỏ.... Trong bóng tối, con người ta thường thấymình nhỏ bé và trở nên yếu đuối. Cần lắm một nguồn sức mạnh từ tình yêuthương...Những ngày tiếp theo trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, Huy lao vào công việc nhưmột cái cớ để quên đi hiện tại chua chát. Suốt ngày người ta thấy con của bà phótổng tất bật những lịch hẹn kí hợp đồng, những chuyến đi dài ngày làm ăn với đốitác. Có vẻ như, trong mắt mọi người thì anh đã trưởng thành và chín chắn, chả thếmà họ cứ không ngớt dành cho anh những lời tán tụng. Nhưng điều đó có nghĩa lígì với Huy đâu! Anh làm việc để quên đi những nỗi buồn sâu kín, làm việc để hànhhạ bản thân mình trở nên xanh xao, suy nhược mà thôi.Giá mà được nghe giọng nói ấy thật nhẹ, được ng ...