Thông tin tài liệu:
Em lại nhớ bàn tay mình nhỏ bé không giữ nổi bước chân anh trong buổi sớm nắng chưa kịp lên. Bóng anh tan vào sương… nhạt nhòa trong mắt em. Có ai nói với em em không phải người con gái anh yêu. Em không tin.“Gió heo may se sẽ thổi về. Thu sang. Thu đến nhẹ nhàng mang cho lòng những ưu tư trăn trở, cần lắm một bàn tay ấm để dắt mình đi qua những tháng năm dài. Một bờ vai cho mình tựa vào những lúc lòng trống vắng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khi nắng bắt đầu lên Khi nắng bắt đầu lên Quỳnh GiaoEm lại nhớ bàn tay mình nhỏ bé không giữ nổi bước chân anh trong buổi sớm nắng chưakịp lên. Bóng anh tan vào sương… nhạt nhòa trong mắt em. Có ai nói với em em khôngphải người con gái anh yêu. Em không tin.“Gió heo may se sẽ thổi về. Thu sang. Thu đến nhẹ nhàng mang cho lòng những ưu tưtrăn trở, cần lắm một bàn tay ấm để dắt mình đi qua những tháng năm dài. Một bờ vaicho mình tựa vào những lúc lòng trống vắng. Anh đã không đưa em qua hết chặng đườngcòn lại của cuộc sống đầy những lo âu. Anh không đủ bao dung để tha thứ cho em tất cảnhững lầm lỗi của ngày hôm qua. Em luôn tin anh có một trái tim đầy bao dung và đôibàn tay rắn chắc để ôm trọn em, che bớt những chênh vênh trong em. Cần lắm nhưng emkhông thể giữ anh. Em sẽ tìm một bàn tay, một bờ vai khác”…***Em về với ngoại. Chuyến xe đi rất nhanh. Có người hành khách trên xe nhìn em cười anhạ. Nụ cười thân thương khiến em thấy mình có lỗi. Em không thể đáp lại họ bằng nụ cườitrong veo vốn có. Xe lao đi trong nắng sớm long lanh. Hàng cây bên đường như muônvàn cánh tay đuổi với mà không sao giữ nổi chuyến xe. Em lại nhớ bàn tay mình nhỏ békhông giữ nổi bước chân anh trong buổi sớm nắng chưa kịp lên. Bóng anh tan vàosương… nhạt nhòa trong mắt em. Có ai nói với em em không phải người con gái anh yêu.Em không tin. Nhưng giờ câu nói thờ ơ ấy lại xuất hiện trong ý nghĩ của em.Ngôi nhà ngoại nằm chênh vênh trên sườn đồi kia, khói chiều hi hút bảng lảng trên nhữngbông hoa tím biếc còn sót lại của mùa hè. Mỗi lần thấy lòng chênh vênh em lại muốn tìmvề với ngoại. Ngoại cho em cảm giác được yêu thương và chở che.- Ngoại làm gì giữa những lùm cây ấy thế?- Làm cỏ cho hoa dại mọc, cho đứa cháu gái thành phố ngắm. Ngoại cười.Em ôm ngoại. Mùi cỏ cây núi rừng thơm như mùi thuốc bắc mẹ hay sắc nhưng dễ chịuhơn bay vào mũi như một thứ cao đắt tiền làm khứu giác sực nức. Ngoại nấu một nồinước cho em gội đầu bằng thứ lá cây ngoại không nhớ rõ tên hay không muốn gọi tên.Em xỏa mái tóc ngắn cũn xuống cái chậu nhôm bám đầy chua phèn quánh đặc như đồng.Nước gội đầu thơm thơm lạ.- Ngoại ơi, nước này rửa mặt có làm vàng da cháu không đấy?- Cha bố chị. Không làm vàng da đâu nhưng đừng để dính vào mắt. Cay đấy!Bao nhiêu năm rồi không biết nữa. Từ những năm em còn ngồi trong lòng ngoại bi bô đãcảm giác được thứ mùi cây cỏ thân thuộc ở ngoại. Cho đến bây giờ đã hai mươi mấy rồivẫn thấy thứ mùi thân thương ấy. Nhiều lúc thấy thương ngoại đến xót xa lòng. Ngoại cứmột mình cặm cụi nơi núi rừng này thôi không chịu về thành phố. Ngoại bảo ở thành phốchật chội, khó chịu ngoại không quen. Mẹ thương ngoại già nua còm cõi trên sườn đồichênh vênh khóc nóc van nài ngoại lên ở cùng nhà. Em dẫn ngoại đi nhà hát coi chèo.Ngoại ngồi dưới bảo mấy người xem diễn chèo sao ăn mặc kỳ lạ thế? Em bảo họ là ngườithành phố nên ăn mặc thế. Ngoại bảo: “Ăn mặc thế mà cũng mê chèo, lạ nhỉ”. Em cười.Lên thành phố rồi mà ngày nào ngoại cũng muốn gội đầu bằng bồ kết và tắm bằng lá cây.Mẹ ra chợ dặn chị bán lá xông ngày nào cũng phải để dành cho mẹ một bó. Còn bồ kếtmẹ mua túi tán sẵn bán ngoài siêu thị. Ngoại gội bảo chẳng có mùi thơm. Vậy là em phảinhờ cô bạn học cùng nhà ở quê mang lên đúng quả bồ kết mang về để ngoại nướng gộiđầu dần. Vậy mà được vài ngày ngoại đòi về ngôi nhà chênh vênh giữa núi rừng heo hútnày. Mẹ khóc ròng bảo ngoại thương mẹ mà ở lại cho mẹ yên tâm. Ngoại bảo không phảilo cho ngoại gì cả. Ngoại về đó còn sống mạnh khỏe chứ ở lại đây chắc ngoại chết sớm vìthiếu… không khí. Bố đánh xe con đưa ngoại về. Bố dừng xe ở dưới tít chân đồi khôngdám lên sợ bùn đất đỏ bám vào dày không gột rửa được. Ngoại ở đó với mùa hoa vàngrực rỡ tháng ba cùng những mùa hoa không gọi được thành tên và tàng cây mang mùithơm như một thứ dầu cao.Em vẫn lên đây với ngoại đều đặn vào tháng ba khi hoa cải cúc và cải ngọt nở rộ. Nhữngđôi trai gái lên đây vào tháng ba để được chụp ảnh cùng hoa cải. Em chỉ ngồi ngắm, thâuvào trong mắt để rồi đưa vào những trang viết của riêng mình… cho cả anh nữa, ngườicũng yêu những mùa hoa cải như em. Những khi lòng chênh vênh em lại bắt xe lên vớingoại. Lần này em lên khi mùa thu trải đầy nắng. Thu bắt đầu len vào trong mắt nộinhững nỗi buồn chậm rãi… Ngoại mang quà của em cho mấy đứa trẻ con xóm núi. Bọntrẻ con có đôi mắt to trong veo, mái tóc bết nhưng long lanh màu nắng. Chúng nhìn emcười. Em đáp lại chúng bằng cái nhíu mày tinh nghịch. Lũ trẻ cho em những quả cây trênđồi ăn chan chát nhưng thơm mùi nắng.Đêm, em ngồi gối đầu lên cái chân gầy nhẳng của ngoại.- Cháu không lên ngoại có thấy buồn không?- Buồn.- Vậy ngoại cho cháu ở luôn đây với ngoại nhé!- Ừ, xem mày ở được một tuần hay một tháng?- Cháu ở suốt đời luôn! Thật đấy. Cháu không muốn về thành phố nữa…- Lần này thằng Nguyên đi đâu lâu lâu là không thấy về?- Nguyên rời xa thành phố ...