Thông tin tài liệu:
“Em đi về đây”. Em bước đi và bỏ lại anh ở cái nơi quen thuộc mà hai đứa từng có những kỷ niệm thật vui với nhau. Đó có lẽ là buổi tối cuối cùng hai chúng ta ngồi gần nhau và nghe nhau nói. Sau hơn ba tháng, không cười với nhau như ngày xưa, không nhìn nhau bằng ánh mắt quen thuộc của ngày xưa, em và anh lại ngồi cạnh nhau và nói cười. Một buổi tối sau cơn mưa lớn tưởng chừng không dứt, cơn mưa bất chợt khiến em nghĩ ông trời chắc không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khi yêu thương đủ lớn, mình lại về bên nhauKhi yêu thương đủ lớn, mình lại về bên nhau“Em đi về đây”. Em bước đi và bỏ lại anh ở cái nơi quen thuộc mà hai đứa từng cónhững kỷ niệm thật vui với nhau. Đó có lẽ là buổi tối cuối cùng hai chúng ta ngồigần nhau và nghe nhau nói.Sau hơn ba tháng, không cười với nhau như ngày xưa, không nhìn nhau bằng ánhmắt quen thuộc của ngày xưa, em và anh lại ngồi cạnh nhau và nói cười. Một buổitối sau cơn mưa lớn tưởng chừng không dứt, cơn mưa bất chợt khiến em nghĩ ôngtrời chắc không muốn chúng ta gặp nhau nữa.Bao nặng nề trong lòng vơi bớt đi bằng một nụ cười gặp mặt, em đã không cườitươi như ngày trước.Em đã chọn cách ngồi im và lắng nghe anh nói. Em đã nghĩanh sẽ nói nhiều hơn thế, nói những điều khác hơn thế, nhưng có lẽ cũng chỉ dosuy nghĩ hay một mong chờ vu vơ nào đó của em thôi, hay cũng có thể do cái việcrủ đi dạo bất thình lình của em đã chặn đứng mọi thứ…Mưa…Đường về không còn dài, và đã có một con đường ngắn hơn, nhưng em vẫnchọn đicon đường cũ. Hai đứa chỉ im lặng, và lặng thinh, đi thậtnhanh để tránh mưadùmưa không lớn như mình nghĩ, cũng chỉ rả rích, không đủ làm em ướt áo, khôngđủ làm tay anh lạnh…Em nhớ quá những ngày hai đứa cứ dạo dạo hết vòng này đến vòng khác trên conđường đó, dù mưa, dù lạnh, chỉ vì muốn nói với nhau lâu hơn. Còn giờ…Em chỉnghe tiếng chân bước khô khốc tan vào không gian, chúng ta đi như đang mặc kệnhau vậy. Em thấy lạnh lắm.Cũng chẳng còn đưa em đến tận chân cầu thang, để hai đứa làm xàm với nhau rồihẹn hò đủ thứ chuyện mới chịu chia tay, con đường giờ thực sự ngắn hơn rồi. Vềphòng và nhận tin nhắn của anh, lâu lắm rồi mới lại nhận một tin nhắn chúc ngủngon, lâu lắm rồi… Nhưng không đáp lại, em lại im lặng.Em đã đi và không nhìn lại.Đó là lần thứ hai em quyết định rời bỏ anh. Cả hai lần, sự níu kéo của anhcần sựmạnh mẽ hơn nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Nhưng anh im lặng. Anh đã có mộttình yêu mới.Nhưng mà,anh à,còn một nửa em chưa nói với anh, em vẫn còn thương anh nhiềulắm.Yêu thương này, em sẽ giữ mãiđến khi nào, em không biết nữa. Liệu nó có lớn lênkhông, hay sẽ nhạt dần đi vì sự im lặng của em, vì cái vô tình của thời gian? Liệuanh có còn nhớ đến em nữa không, hay sẽ dần quên em.Nếu những điều đó không xảy ra…Nếu em không thể hết thương anh… Nếu anh không thể quên được em vì yêuthương vẫn luôn còn đó…Thì một ngày… khi yêu thương đủ lớn, mình sẽ lại về bên nhau, anh nhé!Và, anh sẽ được biết một nửa những điều còn lại mà em đã cố giấu.