Tôi luôn không ngừng đặt câu hỏi về trái tim mình, tại sao luôn đập rất mạnh mỗi khi nhìn thấy Huy. Dù cho cậu ấy có đang đứng ở rất xa, và dù biết rằng tôi và Huy không bao giờ có thể là một cặp… Huy không phải chàng trai nổi bật nhất khối nhưng luôn nổi bật vì sự tốt bụng, khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ ,luôn khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy dễ chịu. Và cậu ấy còn rất hài hước nữa, bất cứ chỗ nào có Huy xuất hiện thì nơi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khi yêu thương trở lại!Khi yêu thương trở lại!Tôi luôn không ngừng đặt câu hỏi về trái tim mình, tại sao luôn đập rất mạnh mỗikhi nhìn thấy Huy. Dù cho cậu ấy có đang đứng ở rất xa, và dù biết rằng tôi và Huykhông bao giờ có thể là một cặp…Huy không phải chàng trai nổi bật nhất khối nhưng luôn nổi bật vì sự tốt bụng,khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ ,luôn khiến cho mọi người xung quanh cảm thấydễ chịu. Và cậu ấy còn rất hài hước nữa, bất cứ chỗ nào có Huy xuất hiện thì nơiđó sẽ rộ lên tiếng cười ngay thôi.Mỗi khi rụt rè đến nhờ cậu ấy giảng cho một bài lý hóc búa là lúc tôi nhận ra tráitim mình đang bất thường nhất. Lúc ấy, Huy sẽ cúi gằm xuống bàn nhẩm nhữngcông thức rồi nói một cách thuần thục cách giải bài tập ấy. Mà không để ý rằng tôicó thực sự đang nghe hay không và có hiểu chút gì không. Với Huy, tôi chỉ là mộtcô bạn cùng lớp bình thường. Không đặc biệt như những gì tôi vẫn nghĩ về cậu ấy.Trong lớp, tôi thường lén nhìn Huy từ dãy bàn thứ tư, một cách kín đáo thôi. Thỉngthoảng, tôi cũng bị ánh mắt của Huy bắt gặp, lúc đó tôi thường đảo mắt, liếc nhìnmột cái gì đó xa xăm hơn. Mỗi lần không còn lảng được bằng cách ấy, thì tôi vẫyvẫy tay về phía Huy, tuy mặt tôi chắc chắn đã đỏ bừng lên rồi. Còn Huy, cậu ấynhíu mày, lè lưỡi trêu tôi rồi quay lên học tiếp. Chỉ cần như vậy tôi có thể sungsướng cả ngày, như thể nếu ngày nào cũng được Huy… lè lưỡi thì tôi có thể sốngtốt, mà không cần ăn.Một khoảng thời gian dài, tôi chỉ sống như thế, lặng lẽ và mong đợi. Còn nhữnglúc thấy buồn tôi luôn tự điều chỉnh bằng cách nhắm ghiền hai mắt lại, dang rộnghai tay ra, hít một hơi thật dài rồi nói “Mình không sao cả”. Vậy là ổn.Nhưng mọi chuyện đã chấm dứt thật rồi, hai tuần trước Huy và Như Anh đã côngkhai chuyện tình cảm của họ. Thế cũng tốt, như vậy tôi sẽ chỉ nên dừng lại chuyệntình cảm vu vơ tại đây thôi, tôi sẽ sống khác, tạm gác lại mọi chuyện sang một bênvà chỉ để sống cho riêng mình thôi…****Nghỉ hè, tôi xin làm thêm tại một cửa hàng bánh ngọt nhỏ ,công việc không mấyvất vả. Chỉ cần mỉm cười và giao cho khách thứ họ muốn. Tôi nhận ca làm cảngày, nhưng không hẳn là thích. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng, bận rộn hơn một chút,có thể khiến tôi thấy thoải mái hơn. Đúng là thế ,vì tôi bận đến nỗi không còn thờigian để suy nghĩ và buồn bã thêm.Nói chung, những ngày sau đó của tôi tạm ổn hơn, không phải lúc nào cũng chỉ cónụ cười, đôi khi vẫn có những giọt nước mắt xen ngang, mặc cho tôi đã cố ghìmchặt nó lại…Thường thì những ngày cuối tuần quán rất đông khách. Nhưng chẳng hiểu sao cuốituần này lại vắng hoe, lác đác một vài người đang trò chuyện. Đẩy cửa kính bướcvào là dáng hình quen thuộc. Đó là Huy và Như anh. Tôi bất giác thấy choángváng, nhanh chóng thu dọn chỗ đĩa trên bàn, nhưng trông vụng về vô cùng.….Xo..ỏ.a..ngTôi lơ đễnh làm những chiếc đĩa trên tay, rồi luống cuống thu nhặt.- Cậu sao thế?Huy nhanh nhẹn lại gần và toan nhặt những mảnh vỡ giúp tôi, nhưng tôi gạt mạnhtay cậu ấy ra rất nhanh “Cậu trở lại bàn đi…”.Tôi mang những chiếc đĩa bị vỡ vàobên trong, bàn tay đã bị nó cứa cho chảy máu từ lúc nào. Lòng tôi đang nặng lắm,nặng trịu như những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi đây này. Vì cớ gì màkhi ở trước mặt Huy, tôi chỉ luôn giống một con ngốc vụng về. Mọi chuyện đã thựcsự cho tôi thấy rõ. Tôi và Huy không bao giờ có thể là một cặp…Huy và Như Anh thỉng thoảng vẫn ghé vào quán, lần nào họ cũng gọi hai chiếcbánh quy hình trái tim có phủ đầy sôcôla. Dần dà, tôi cũng có thể chịu đựng đượcmọi chuyện, chỉ cần nhắm mắt lại và thở sâu, mọi chuyện sẽ qua hết. Và dù choHuy có đang đứng ngay trước mặt thì tôi cũng không còn thích ngắm cậu ấy nhưtrước nữa. Tôi sợ rằng, chỉ cần nhìn vào cái khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ ấy sẽlại khiến tim tôi đập rộn ràng, và mắt tôi bỗng dưng lại ứa ra rất nhiều nước mắt.Nhưng bỗng dưng sau một thời gian, đột nhiên không thấy họ xuất hiện, tôi bắt đầucảm thấy rất lo, có khi nào Huy lại bị ốm, nhưng ốm gì những hơn một tuần chứ?Dù biết mình không phải là gì của Huy, nhưng tôi vẫn cứ lo lắng vu vơ vậy thôi,mặc dù tôi biết rất rõ, nếu có Như Anh ở bên ,thì Huy chắc chắn sẽ thấy ổn…Huy đột ngột xuất hiện vào một ngày mưa rào, trông cậu ấy không có vẻ gì là vừaốm dậy, chỉ là khuôn mặt thì có vẻ không rạng rỡ như lúc trước. Không biết điều gìđã khiến tôi dũng cảm, khi nhìn thấy cậu ấy tôi lập tức cảm thấy rất an lòng và đặtmột câu hỏi không biết là có vô duyên hay không.- Cậu vẫn ổn đấy chứ?- Cậu biết chuyện rồi à?Tôi lặng im, khó hiểu.- Tớ và Như Anh đã… chia tay…Như Anh nói cô ấy vừa kịp nhận ra tình cảm vớitớ chỉ là một rung động nhất thời, chỉ là thấy tớ hay hay. Người cô ấy thích thực sựlà Toàn ,bí thư A7… Đúng là con gái…Tôi khẽ liếc mắt lên nhìn Huy, và như thấy được hết sự thất vọng trong ánh mắtbuồn bã của cậu ấy ,tôi quay mặt ra ngoài trời mưa và bắt đầu nhìn xa xăm ,thấylòng mình đau nhói, có gì đó cứ lay lắt trong tim ,tôi không biết mình nên buồn hayv ...