Thông tin tài liệu:
Vùng Phước Sơn ai cũng biết thầy Ba Non Nước, nhưng không phải ở đâymà ở tận Ngũ Hành Sơn ngoài thị xã Tourane. Theo sự bàn bạc, sáng hôm sau Mỹ Lệ và Ngọc Luân mau chóng đi đến núi Ngũ Hành. Cả hai lên đến gần đỉnh núi vẫn chưa tìm được thầy Ba Non Nước ở nơi đâu. Nơi đây có nhiều am của giới tu hành lẫn giới pháp sư tu luyện. Tất cả am và người cư ngụ đều na ná giống nhau khi khoác trên người cái áo tu sĩ đạo sĩ, khó phân...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kho tàng đầy ma P5Tác Giả: Nguyễn Lê Quan KHO TÀNG KINH DỊ PHẦN 5 ĐƯỜNG ĐẾN KHO TÀNG V ùng Phước Sơn ai cũng biết thầy Ba Non Nước, nhưng không phải ở đâymà ở tận Ngũ Hành Sơn ngoài thị xã Tourane. Theo sự bàn bạc, sáng hôm sau Mỹ Lệ và Ngọc Luân mau chóng đi đến núiNgũ Hành. Cả hai lên đến gần đỉnh núi vẫn chưa tìm được thầy Ba Non Nước ởnơi đâu. Nơi đây có nhiều am của giới tu hành lẫn giới pháp sư tu luyện. Tất cảam và người cư ngụ đều na ná giống nhau khi khoác trên người cái áo tu sĩ đạosĩ, khó phân biệt ai đạo ai đời. Trên đường lên núi, cả hai gặp nhiều đạo sĩ đang sinh hoạt. Mỹ Lệ đành lêntiếng hỏi thăm: - Thầy ơi! Thầy có biết trên núi chỗ nào là am của thầy Ba Non Nướckhông? Một vị đạo sĩ trả lời: - Am này nằm trên cao ẩn trong một hang đá kín đáo. Các thí chủ cứ thẳngđường sẽ đến nơi. Am thầy Ba Non Nước không lớn, chỉ rộng vài trăm thước vuông, nhưngkhông gian lại vô cùng huyền bí vì thứ ánh sáng mù mờ cùng những lá cờphướn vẽ đầy bùa chú. Trong sảnh có hơn mươi người đang ngồi tập luyện. Tuy vậy sự bày trí trong am cũng không khác với các am miếu khác mà mọingười thường thấy khắp nơi, luôn có tấm tranh vẽ ông ba mươi đang vươnmóng nhe nanh hướng ra phía trước, ở dưới tấm tranh thờ là bàn hương cónhiều tấm bài vị đang tỏa khói nhang nghi ngút. Khi Mỹ Lệ và Ngọc Luân vừa bước chân vào am, cả hai nhận ra thầy BaNon Nước ngồi trên chiếc ghế tràng kỷ như chờ đợi ai. Mái tóc được thầy bói rasau ót, dưới sóng mũi là bộ râu mép rậm rịt cùng chòm râu đen nhánh mọc dướicằm, cách ăn mặc của thầy như một vị đạo sĩ ẩn cư. Ngọc Luân lên tiếng: - Chúng tôi tìm thầy Ba. Thầy Ba Non Nước như không hề ngạc nhiên khi nhận ra Ngọc Luân và MỹLệ, những người khách xa lạ mới bước vào am, thầy liền đáp ngay câu chào:www.vuilen.com 64Tác Giả: Nguyễn Lê Quan KHO TÀNG KINH DỊ - Ta biết hết rồi, có phảì hai người cần ta đi giúp trừ bọn âm binh nơi khotàng ở biên giới phải không? Câu lên tiếng của thầy Ba Non Nước làm cho Ngọc Luân và Mỹ Lệ ngạcnhiên, bởi cả hai chưa kịp bộc lộ ý định mà thầy ba đã rõ. Mỹ Lệ mới nói: - Sao thầy Ba biết chúng tôi đến xin giúp đỡ trên đường đến kho tàng? Rồicòn chuyện đám âm binh của lão Mã Dần nữa? Lúc này thầy Ba Non Nước mới mỉm cười đáp: - Ta làm nghề pháp sư sao không biết nhưng chuyện quá khứ vị lai, ta cònbiết hồn ma vợ ông thái giám hiện về kể chuyện ta từng làm phép “hành thi”đưa xác chồng bả từ rừng xa xăm trở về ngôi miếu. Mỹ Lệ thấy ngạc nhiên hơn, nàng không ngờ thầy BA tài giỏi đến mức mớinhìn người đã thông suốt mọi chuyện không cần phải lên tiếng dò hỏi. Nàngbuột miệng khen ngợi: - Thầy Ba giỏi quá, chúng tôi chưa nói mà thầy đã biết hết, chắc thầy nhờ“bọn nham” đi tầm chăng? Mỹ Lệ tuy người xứ lạ nhưng nàng biết các pháp sư thường nuôi bọn ma xótức “bọn nham” trong am điện, mỗi khi cần tìm hiểu gì là sai chúng đi tầm. Bấygiờ thầy Ba mới giải thích: - Cũng chỉ đúng một phần. Đêm qua ta ngồi tĩnh tâm thấy hồn ma bà ThôiOanh Oanh hiện về cho biết, hôm nay có người đến nhờ ta chỉ đường đến nơiông Hoàng Bào Trứ tử nạn. Ta còn nghe ở đó có một kho tàng và hiện giờ mộtbọn người gian ác đang đến định chiếm đoạt nó. Thấy không thể giấu giếm, Ngọc Luân liền nói rõ ý định của hai người khiđến am tìm thầy: - Đúng là chúng tôi muốn nhờ thầy giúp trên đường đi đến kho tàng. Thầytừng đưa xác ông Hoàng Bảo Trứ từ đó về lại ngôi miếu. Còn bọn người muốnchiếm đoạt kho tàng, chúng tôi có thể chống lại bọn chúng. Có điều bọn này cólão pháp sư biết nhiều pháp thuật, biết điều động âm binh đến trợ giúp, nênchúng tôi tìm đến thầy Ba giúp thêm tay đối phó. Thầy Ba tâm sự: - Người ta thường cho rằng bọn pháp sư đa số theo tà đạo, nhưng ta chỉ lấybùa phép làm chuyện cứu đời. Bọn thợ săn nào cần trợ giúp là ta không quãngngại khó khăn. Mặc dù trên đời tiền bạc là cứu cánh để được sinh tồn nhưngkhông vì thế mà đâm thái quá làm mất hết tâm đức, khi chết không ai mang theowww.vuilen.com 65Tác Giả: Nguyễn Lê Quan KHO TÀNG KINH DỊđược, mà bọn quỷ dưới âm ty còn hành hạ đến không thể đầu thai làm ngườiđược nữa! Sau những câu tâm sự của thầy Ba Non Nước, bấy giờ Mỹ Lệ và Ngọc Luânmới thấy thầy Ba khác hẳn các ông thầy bùa thầy pháp chỉ ham muốn danh lợimà đánh mất nhân tâm. Thầy Ba Non Nước chấp thuận dẫn đường mọi người đến kho tàng Lê Kiệt.Tâm nguyện của nhóm Mỹ Lệ coi như đã suôn sẻ ngay từ buổi ban đầu. Nhómbảy người hai già năm trẻ, gồm lão Phan Minh, thầy trò thầy Ba Non Nướccùng Mỹ Lệ, Ngọc Luân, Vũ Luân và Nguyễn Luân lên đường ngay sau khi sắpxếp xong mọi đồ vật cần thiết. Tất cả đều nai nịt gọn gàng, chân mang giày ốngđể tránh rắn, vắt rừng đeo bám hút máu. Được thầy Ba dẫn đường, cả bọn lên ngựa rời trại Quỳnh Hương ngay từ lúctrời mới vừa hừng sáng. Thầy có nhiều kinh nghiệm trong những chuyến đi xacùng bọn thợ săn, chỉ lúc vào sâu trong rừng người ngựa mới bắt đầu phi nướckiệu. Đi như thế gần ba ngày đường mới đến dãy núi nhìn về hướng tây thấyngay huyện Xản Xay bên kia đất Ai Lao, tức sắp đến khu cây sồi. Nhưng phía trước đang có một con sông nước chảy siết đổ từ đầu nguồnxuống va vào đá ngổn ngang tạo thành thứ âm thanh sóng vỗ gào thét giữa chốnrừng xanh. Lúc này thầy Ba Non Nước xuống ngựa, ông ta nói với mọi người: - Phải để ngựa lại đây, vì từ bây giờ chúng ta phải đi bằng đường bộ. Mọi người nhìn quang cảnh hùng vĩ của núi sông luôn miệng tấm tắc khenđẹp. Lão Phan Minh đã lên tiếng: - Dòng sông chảy siết làm sao qua được đây? Thầy Ba mới đưa tay chỉ về nơi có sợi dây rừng được bện to kéo ngang quahai bên sông: - Chúng ta nắm sợ ...