Cảm giác này có lẽ sẽ nhận được sự đồng tình của nhiều ông chồng cùng cảnh ngộ, mà chưa biết bắt đầu lên tiếng từ đâu. Chẳng lẽ, lại càu nhàu vì việc vợ quá say mê công việc. Nhưng có lẽ, các bà vợ cũng nên tự thấy, đừng để công việc “cướp hết” thời gian tận hưởng cuộc sống của mình cũng như thời gian dành cho gia đình, chồng con. Hàng tối, thay vì ôm chồng, vợ tôi lại ôm chặt… máy vi tính. Sáng ra, cô ấy từ chối đi ăn sáng với tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khổ vì vợ tham việc
Khổ vì vợ tham việc
Cảm giác này có lẽ sẽ
nhận được sự đồng tình
của nhiều ông chồng
cùng cảnh ngộ, mà chưa
biết bắt đầu lên tiếng từ
đâu. Chẳng lẽ, lại càu
nhàu vì việc vợ quá say
mê công việc. Nhưng có
lẽ, các bà vợ cũng nên tự
thấy, đừng để công việc
“cướp hết” thời gian tận hưởng cuộc sống của mình
cũng như thời gian dành cho gia đình, chồng con.
Hàng tối, thay vì ôm chồng, vợ tôi lại ôm chặt… máy vi
tính. Sáng ra, cô ấy từ chối đi ăn sáng với tôi vì lý do phải
đến công ty sớm để giải quyết công việc. Đến tối, cô ấy chỉ
trở về nhà khi kim đồng hồ đã chỉ 7 giờ.
Mai Linh, vợ tôi, là Phó phòng Kinh doanh của một Công
ty Xuất nhập khẩu. Chúng tôi đã cưới nhau được hơn hai
năm nhưng vợ tôi, vì tham công tiếc việc nên vẫn chưa có
kế hoạch sinh con. Ngày chúng tôi yêu nhau, do học cùng
trường nên tôi biết Linh nổi tiếng học hành chăm chỉ. Cô ấy
chỉ có thể đi chơi với tôi một hai buổi tối trong tuần và tất
cả phải… lên kế hoạch trước mới “chen” được với lịch học
tiếng Anh, học nâng cao nghiệp vụ dày đặc của Linh.
Tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu, Linh dễ dàng xin
được việc ở một Công ty Xuất nhập khẩu lớn. Vừa đi làm,
Linh vừa tiếp tục học lên Thạc sĩ và giờ đây, ở tuổi 27, vợ
tôi đã là Phó phòng và chuẩn bị đi học… Tiến sĩ. Từ ngày
yêu nhau, tôi đã luôn tự hào về vợ mình. Cô ấy giỏi giang,
thông minh và khôn khéo. Nhưng sau khi kết hôn, quả thực
tôi thấy căng thẳng và hơi mệt mỏi vì “nhịp sống” quá bận
rộn và luôn luôn ưu tiên công việc ở vị trí số 1 của vợ tôi.
Một ngày của Linh bắt đầu từ 7 giờ sáng. Vợ tôi thức giấc,
thay đồ, trang điểm, sửa soạn mất khoảng 20 phút và sẵn
sàng để ra khỏi nhà, tới công ty bắt đầu một ngày làm việc.
Tôi và vợ tôi đi cùng đường, nhiều khi tôi đề nghị hai vợ
chồng cùng ăn sáng ở quán bún tôi ưa thích nhưng vợ tôi
luôn từ chối với lý do: “Em phải đến công ty đây, còn cả
núi việc đang chờ”.
Sau khi cưới, vợ chồng tôi sống cùng với bố mẹ tôi. Bố mẹ
tôi đã về hưu nên ông bà đảm nhiệm việc đi chợ, nấu cơm
cho cả gia đình. Vì thế, vợ chồng tôi không phải lo lắng gì
về chuyện này, đi làm về đã có sẵn cơm tối. Sau đó, vợ tôi
rửa bát và dọp dẹp bếp núc.
Tuy nhiên, Linh chỉ về nhà sớm sau đám cưới một thời gian
ngắn. Hiện tại, cô ấy không thể về trước 7 giờ tối. Có nhiều
khi, tôi phải gọi điện để giục vợ về ăn tối, vì cả nhà đang
chờ. Lúc đó, cô ấy mới cuống quýt phóng xe về.
Thời gian gần đây, kế hoạch mỗi tuần đi xem phim và ăn
tối ngoài hàng một lần của vợ chồng tôi có nguy cơ “sụp
đổ”, vì Linh chuẩn bị theo học Tiến sĩ. Khi tôi hỏi vui: “Tại
sao em phải học nhiều thế? Học mãi mà không chán à?”, cô
ấy trả lời: “Muốn làm gì chẳng phải học, anh không học
bây giờ thì cũng phải học về sau thôi. Giờ em còn trẻ, chưa
vướng bận con cái, tranh thủ học cho xong”.
Thứ 7 vừa rồi, vợ chồng tôi không đi xem phim và ăn tối
như đã “giao hẹn” với nhau. Linh xin lỗi và hứa sẽ “bù”
cho tôi vào tuần này nhưng như tôi nghe loáng thoáng cô
ấy nói chuyện điện thoại thì cuối tuần, công ty Linh sẽ tổ
chức tiệc chiêu đãi và chắc chắn vợ tôi không thể vắng mặt.
Mỗi tối, vợ tôi trở về nhà sau một ngày làm việc bận rộn và
cô ấy ăn tối, dọn dẹp rất nhanh để lên phòng… tiếp tục mở
máy tính ra làm việc.
Quang cảnh trong phòng vợ chồng tôi mỗi tối thường là:
Chồng uể oải nằm dài trên giường, tay cầm điều khiển ti vi,
còn vợ thì miệt mài bên máy tính. Linh khẳng định với tôi,
cô ấy không phải người không mê phim ảnh nhưng chỉ vì
“thời gian không cho phép”… Thực lòng, tôi rất muốn
được nằm thư giãn bên vợ mỗi tối để xem một bộ phim nào
đó. Nhưng thỉnh thoảng, phải “nể” tôi lắm thì Linh mới có
thể bớt chừng nửa tiếng ngồi xem ti vi, rồi cô ấy hôn tôi
một cái thật kêu và quay lại với… máy tính. Linh sẽ không
tắt máy tính và đi ngủ trước 12 giờ đêm.
Tôi cũng chẳng phải là một người đàn ông kém cỏi nhưng
không hiểu vì sao, vợ tôi lại luôn bận rộn hơn tôi nhiều đến
vậy. Cô ấy không ngại những chuyến công tác xa nhà,
chẳng mệt mỏi với những ngày thứ 7, chủ nhật liên tục làm
thêm và cũng không ngại ngần với những bản kế hoạch
công việc dài dằng dặc. Vì lẽ đó, Linh đã khẳng định chỉ có
thể sinh con sau khi hoàn thành chương trình học Tiến sĩ,
nghĩa là sau 4 năm nữa.
Tối hôm nay, tôi ăn cơm một mình. Bố mẹ tôi về quê còn
Linh đi công tác Hòa Bình. Lúc tối, trước khi ăn cơm, tôi
đã điện thoại cho vợ và nghe cô ấy than mệt vì bị say xe ô
tô, mà lên đến nơi đã phải bắt tay vào công việc ngay.
Thương vợ, tôi bực mình nói: “Sao em không để anh Huân
Trưởng phòng đi thôi, em đi làm gì?”.
Vợ tôi trả lời: “Chuyến đi này quan trọng, em không thể bỏ
qua”. Tôi “dằn dỗi” nói: “Ừ, công việc em là nhất mà, còn
anh ăn cơm một ...