Thông tin tài liệu:
Tôi đã để ý đến Kim trong buổi tiệc mùa xuân ở trường. Cô ấy thật dịu dàng với chiếc đầm dạ hội trắng. Sau đó, cô ấy thay một chiếc váy xòe trắng và góp vui bằng một tiết mục múa balê ấn tượng. Thứ bảy và chủ nhật hằng tuần tôi đều đặn đến trại trẻ khuyết tật thăm cô em gái nhỏ. Tôi luôn tự hỏi đứa em gái dù không phát triển bình thường nhưng nó rất xứng đáng được ở trong ngôi nhà của chúng tôi. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khoai tây nghiền rắc phomát Khoai tây nghiền rắc phomátTôi đã để ý đến Kim trong buổi tiệc mùa xuân ở trường. Cô ấy thật dịu dàng vớichiếc đầm dạ hội trắng. Sau đó, cô ấy thay một chiếc váy xòe trắng và góp vuibằng một tiết mục múa balê ấn tượng.Thứ bảy và chủ nhật hằng tuần tôi đều đặn đến trại trẻ khuyết tật thăm cô em gáinhỏ. Tôi luôn tự hỏi đứa em gái dù không phát triển bình thường nhưng nó rấtxứng đáng được ở trong ngôi nhà của chúng tôi. Vì nó là một đứa trẻ được sinh rabởi chính cha mẹ tôi. Thế nhưng nó đã bị tống khứ vào trại trẻ chỉ vài tháng saukhi phát hiện nó không bình thường cũng như không thể sống lâu tới chục năm.Khi ấy, tôi 14 tuổi. Bằng sức mạnh kỳ lạ của tình máu mủ, tôi đã lẻn đi thăm emgái vào những ngày nghỉ. Cha mẹ tôi thường công tác xa nhà, ông bà luôn mệt mỏinhức đầu với những mối quan hệ làm ăn. Tôi không can thiệp vào chuyện của họvà cũng chẳng có cơ hội gần gũi để hỏi han nhiều thứ. Tôi có thể một mình chămsóc em gái một cách hoàn hảo nếu nó được họ đồng ý cho ở nhà. Nhưng điều đóthật là viển vông! Em gái sống trong trại trẻ là phương án tốt nhất. Nó sẽ khôngphiền phức gây tò mò cho người khác khi nhìn vào. Và sẽ không quá đau đớn khinó ra đi. Mỗi tháng, cha mẹ tôi đều đặn gửi tiền đến trại nuôi trẻ khuyết tật.Thời gian gần đây, tôi nghĩ nhiều đến Kim. Khi chuẩn bị vài thứ sẽ mang đến choLen - em gái tôi - cùng những đứa bạn khuyết tật của nó, tôi nhớ lại vũ điệu balêcủa Kim trong buổi tiệc rồi bật cười thích thú. Nếu Len là một cô em gái bìnhthường, chắc chắn tôi sẽ khuyên nó đi học balê vì điệu múa trông vừa mạnh mẽvừa uyển chuyển làm sao. “Len sẽ dẻo dai như một vũ công”, thật là một ý nghĩđiên rồ! Len có đôi chân teo tóp chẳng khác gì đôi chân lúc nó vài tháng tuổi, dùbây giờ nó đã 4 tuổi rồi. Len mắc chứng bại liệt kèm theo trí não chậm phát triển.Nó chẳng thể nói tròn một câu và rất hay khóc nhè.Nhiều lúc, tôi đã bực bội trước tiếng khóc thé của nó rồi càu nhàu không tiếc lời.Chăm sóc Len, tôi cần phải thật kiên nhẫn. Dù ánh mắt không linh hoạt chút nàonhưng Len thật sự đáng yêu bởi khuôn mặt bầu bĩnh và mái tóc lơ thơ vàng. Nóbao giờ cũng mặc váy và đeo bỉm ở giữa hai cái chân quắp queo. Len mê trò dùngtay nhúng màu và bôi nguệch ngoạc lên trang giấy trắng. Tôi đã chơi trò đó với nókhông biết bao nhiêu lần. Len kén ăn. Nó rất sợ uống sữa vì trong sữa có thuốc đặctrị được pha cùng. Nhưng may mắn là nó đặc biệt thích món khoai tây nghiền màtôi tự chế. Vì thế, sau khi hỏi ý kiến của các cô bảo mẫu ở trại trẻ, tôi đã được phépcho Len dùng món khoai tây nghiền vào ngày thứ bảy. Món khoai tây nghiền rắcthêm ít phomát, hẳn nó không chỉ là món khoái khẩu với Len, rất có thể Kim cũngthích dùng chúng cho bữa điểm tâm sáng. Tôi vừa làm khoai tây vừa mỉm cười.Một lúc nào đó tôi sẽ mời Kim cái món tự tay tôi làm này. Nhất định thế!Tôi bị thầy giám thị gọi lên làm kiểm điểm. Đơn giản là tôi nghỉ học gần một tuần.Len sốt liên tục với cặp nhiệt kế lúc nào cũng dao động từ 38 đến 40,5 độ. Có nguycơ em sẽ ra đi bất kỳ lúc nào. Tôi không muốn để Len một mình khi ra đi. Len rấtcần tôi, tôi là anh Hai của Len. Tôi được trại trẻ báo cho biết tình hình sức khỏe tồitệ của Len. Hẳn nhiên, có thể cha mẹ tôi cũng được biết điều đó. Nhưng họ đang đicông tác nước ngoài. Và tôi đã tự mình xoay xở trong mười ngày qua. Tôi chỉ tạtvề nhà vào khoảng chiều tối, lúc đó một cuộc điện thoại được nhấc lên để cha mẹtôi an tâm tiếp tục công việc. Chuyện tôi bị quẳng ở nhà một mình đã trở nên quenthuộc. Tôi có thể hoàn toàn tự lập mà không cần nhờ đến bàn tay chăm sóc củangười giúp việc. Tôi muốn sống như thế. Họ đã chiều ý tôi. Người giúp việc chỉxuất hiện thời vụ khi cần tổng vệ sinh lại nhà cửa vào những dịp đặc biệt.Thầy giám thị nhìn tôi, khuôn mặt nhăn nhó một cách khó chịu, giọng ông nặngtrịch:- Tôi cần được biết lý do.Tôi im lặng. Không cần thiết để nói lý do, đó là việc của riêng tôi. Tôi nhìn chằmchằm vào mắt ông, một cái nhìn đầy bướng bỉnh.- Kỳ thi quốc gia đang ở trước mắt, tôi nghĩ trong thời gian này em cần phải tậptrung nhiều hơn chứ.- Em cần dành thời gian để ở cạnh một người. Và có thể em sẽ không tham gia kỳthi quốc gia.Sắc mặt thầy giám thị chuyển tái. Hẳn là ông rất ngạc nhiên về quyết định vừa rồicủa tôi. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt ông.- Em chào thầy.Tôi nói và quay lưng chạy vội ra khỏi phòng. Cảm giác bứt rứt kinh khủng. Mắt tôinhòe đi. Tôi rất sợ. Len sẽ ra đi bất kỳ lúc nào. Tôi phải ở cạnh Len. Len là cuộcsống của tôi, nó quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác. Tôi đụng phải Kim và làm rơixấp giấy tờ của cô ấy. Tôi rối rít xin lỗi, sau đó đâm ra lúng túng khi nhìn thấy nụcười thân thiện của Kim. Tôi cúi nhặt giấy cho Kim, cô ấy cũng cúi xuống, thìthầm:- Chào Khang, rất vui vì biết cậu.Tôi tròn mắt nhìn Kim. Thật ngạc nhiên khi cô ấy cũng biết tôi. Hình như có mộtmặt trời vừa mọc trên má, cảm giác nóng bừng khiến tôi quên hẳn những gì thầygiám ...