Thông tin tài liệu:
Bà Lợi xách giỏ vào đến nhà là đã thấy bộ mặt cau có của chồng: – Em có thấy cuốn sổ tay của tôi đâu không? Để cái giỏ xuống đất, bà vừa giở nón lá ra phe phẩy quạt, vừa nhíu mày như nghĩ ngợi: – Tật anh hay để đâu quên đó! Kiếm trên mấy kệ sách, bàn học coi con nó có dẹp không? Ông Lợi làm thinh, bước đến bên chiếc kệ nhỏ kê giữa hai chiếc bàn học. Ông khom lưng xốc tới xốc lui chồng sách, rồi miệng lại càu nhàu: –...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khoảng Đời Lấp LửngKhoảng Đời Lấp Lửng Trần Thị Bảo Châu Khoảng Đời Lấp Lửng Tác giả: Trần Thị Bảo Châu Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 23-October-2012Trang 1/224 http://motsach.infoKhoảng Đời Lấp Lửng Trần Thị Bảo Châu Chương 1 -Bà Lợi xách giỏ vào đến nhà là đã thấy bộ mặt cau có của chồng:– Em có thấy cuốn sổ tay của tôi đâu không?Để cái giỏ xuống đất, bà vừa giở nón lá ra phe phẩy quạt, vừa nhíu mày như nghĩ ngợi:– Tật anh hay để đâu quên đó! Kiếm trên mấy kệ sách, bàn học coi con nó có dẹp không?Ông Lợi làm thinh, bước đến bên chiếc kệ nhỏ kê giữa hai chiếc bàn học.Ông khom lưng xốc tới xốc lui chồng sách, rồi miệng lại càu nhàu:– Có thấy đâu đâu?Bực bội, ông quơ tay trúng đống sách trên bàn, vài cuốn rơi xuống đất, ông cúi người nhặtlên...một tờ giấy pơ-luya hồng xếp tư vuông vức rơi theo.Ông Lợi tò mò cầm lấy mở ra xem...“Mi mi!Ba ngày rồi không gặp. Anh sắp điên vì nhớ. Tối nay, bảy giờ rưỡi tại công viên. Nhớ đến...Anhsẽ chờ dù mưa...Hôn em.Gấu xám”.Ông Lợi giận điên người. Cầm tờ giấy, ông hất hàm đưa vợ:– Ra mà xem con gái cưng của bà nè!Bà Lợi ngạc nhiên, tò mò đọc tờ giấy, rồi bà ngước mắt nhìn chồng:– Mi mi là đứa nào? Trời ạ! Nó lấy biệt danh biệt hiệu có thánh mới biết...con nào.Bà Lợi xem lại lá thư lần nữa.– Đồ mắc dịch!Bà đỏ mặt rồi lo lắng nghe chồng cằn nhằn:– Hừ! Mới bây lớn mà bày đặt yêu đương. Mà yêu cái giống gì, cặp kè ngoài bờ, ngoài bụi làhỏng rồi. Để cho bà cưng bà chiều chúng nó. Học cao đẳng hay đại học gì cũng là con nhỏ.Bà Lợi bối rối ngắt lời chồng:– Đứa nào? Mà đứa nào mới được chứ! Phải chi nó viết tên họ ra.Trang 2/224 http://motsach.infoKhoảng Đời Lấp Lửng Trần Thị Bảo ChâuÔng Lợi gắt gỏng:– Bà ở đó mà lầm bầm, lẩm bẩm. Xuống lo nấu cơm đi, đợi tối nay hẵng hay!Ông hầm hầm bước ra sân, rồ ga chiếc Cub chạy mất. Bà Lợi xách giỏ xuống bếp. Lòng bànặng trĩu nỗi lo lẫn nỗi buồn.Bà chợt nhớ đến thời con gái của bà. Ngày đó bà nổi tiếng là một cô gái đẹp.Bà chỉ học đến lớp đệ tứ là gia đình đã ép gả cho ông Lợi để trừ nợ.Bà thở dài. Lúc ấy bà có thương yêu gì ông đâu. Ông là một gã đàn ông lớn hơn bà gần haimươi tuổi, với gương mặt lúc nào cũng tai tái, xanh xanh và vóc dáng ròm rõi đến thảm hại.Mười bảy tuổi, lòng tơ non phơi phới, bà đã khóc và đã định trốn nhà.Nhưng đêm hẹn ấy bà chờ mãi người con trai trẻ trung khỏe mạnh và bà trót yêu đã không đếnđể bà lủi thủi về nhà chấp nhận làm vật thế nợ.Ông Lợi cưới được người vợ vừa trẻ vừa đẹp nên yêu thương bà hết mực. Bà Lợi sống với ôngnhư hoàng hậu trong cung cấm, ông đã ban phát cho bà biết bao ân sủng nhưng bà vẫn khôngthấy hạnh phúc. Cái hạnh phúc nói ở mặt nào bà cũng không tìm thấy được. Trái tim bà dần dàcũng không còn hướng về mối tình đầu, nó cũng không hướng về ông chồng khô khan chỉ nghĩrằng vật chất quyết định hạnh phúc con người. Còn thân xác bà...Trời ạ! Cái thân thể mới bamươi mấy tuổi đầu của người đàn bà đẹp, tràn đầy sinh lực lúc nào cũng khao khát mà ông Lợilại quá hời hợt, suốt ngày đi làm về không biết lấy một lời hỏi han người vợ trẻ, chỉ đưa bà giữnhững món tiền mà ông nghĩ là bà rất thích, tối đến lăn đùng ra vừa ngủ vừa lên cơn suyễn khòkhè như tiếng đầu máy xe lửa đang cố kéo bao cái toa nặng nề đến khốn khổ.Những lúc ấy bà đã tủi thân đến khóc thầm. Trái tim chưa bao giờ hướng về chồng bỗng khaokhát đi tìm một trái tim cùng nhịp đập. Hơn một năm nay bà cảm thấy như mình trẻ lại, đắm saysống lại thời hẹn hò thuở mười sáu, mười bảy tuổi. Bà đang có một người tình, để đêm đêm nằmthao thức, bà vẫn tự hỏi lòng đó có phải là chút tình yêu dầu muộn màng không? Hay đó là nỗiđam mê của người đàn bà ngoài ba mươi tuổi.Bà Lợi thở dài, vung tay quạt mạnh bếp đang cháy âm âm bỗng rực đỏ...Có ai thấu hiểu lửa lòngbà cũng đang cuồng nhiệt như vậy không?oOoHùng ngồi thòng chân trên một nhánh cây chìa ra mặt sông trong khu vườn đầy cây ăn trái củabà ngoại anh. Oanh đang đứng phía dưới. Cầm những trái chôm chôm chín đỏ ném lên, cô vừaném vừa cười. Hùng một tay đeo chặt cành cây, một tay cố chụp, một số trái cũng vuột khỏi tayanh rơi tõm xuống sông.Tố Oanh ngừng tay và đột nhiên thách thức:– Em đố anh dám để nguyên quần áo nhảy xuống sông.Hùng hơi nhíu mày, rồi anh nói:– Chuyện đó có gì phải đố. Chỉ ngại không có quần áo khô đưa em về cho kịp thôi.Trang 3/224 http://motsach.infoKhoảng Đời Lấp Lửng Trần Thị ...