Danh mục

Khoảng lặng bên màu phượng vĩ

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.58 MB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chiều lặng yên, tôi ngồi một mình trong phòng học tầng ba nhìn ra ngoài khung cửa sổ rộng thật rộng, chợt thấy những chùm phượng vĩ đỏ rực đang khẽ rung rinh trước cơn gió nhẹ, lòng lâng lâng những cảm xúc vui buồn đan xen vào nhau. Tôi vui vì đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy màu phượng vĩ, đỏ thắm xen lẫn cánh sữa trắng tinh khôi, đẹp đến xao lòng
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khoảng lặng bên màu phượng vĩKhoảng lặng bên màu phượng vĩChiều lặng yên, tôi ngồi một mình trong phòng học tầng ba nhìn ra ngoài khungcửa sổ rộng thật rộng, chợt thấy những chùm phượng vĩ đỏ rực đang khẽ rung rinhtrước cơn gió nhẹ, lòng lâng lâng những cảm xúc vui buồn đan xen vào nhau.Tôi vui vì đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy màu phượng vĩ, đỏ thắm xen lẫn cánh sữatrắng tinh khôi, đẹp đến xao lòng. Chợt nhớ về một thời học trò đã xa, một thời áotrắng đến trường đều đặn mà không dám cúp tiết, dù nắng hay mưa, dù phải đi họcgiữa trưa hay sáng tinh mơ khi sương còn đọng đầy trên lá.Bắt gặp đâu đó ánh mắt ngại ngùng bên cành phượng vĩ của một cậu học sinh traocho cô nữ sinh thướt tha trong áo dài mềm mại, vỡ òa cảm xúc nhận ra tình yêu bénhỏ đã bắt đầu chớm nở.Vài cô bạn bé nhỏ đứng dưới gốc phượng ngẩng đầu ngóng lên rồi í ới: “Hái chomình, cho mình một cành!”. Và cứ thế, từng cành phượng, cánh phượng đỏ thắmrớt xuống như mưa mùa hạ, vương lên tà áo dài, lên từng mái tóc đang tung baytrước gió. Chợt nhận ra hạnh phúc nhất là khi trải qua một đời học sinh bên tà áodài và những cành phượng vĩ đỏ thắm.Từng trang vở trắng được gấp lại, được bàn tay ai đó ép thật kỹ để chờ đợi nhữngchú bươm bướm xinh xinh chào đời mà không cần có kén. Phải rồi, những chúbướm làm bằng cánh phượng, phượng cánh đỏ, phượng cánh sữa… cứ thế sự chờđợi được in sâu trong trang giấy trắng. Rồi lại ao ước khi mở trang vở ra, một điềukì diệu sẽ thành hiện thực, một đàn bướm phượng vĩ nâng cao cánh nhỏ chaonghiêng cùng gió. Một thời học trò quá đỗi mơ mộng, thơ ngây.Chợt vỡ òa niềm vui xen lẫn nỗi buồn.Trở về thực tại, một mình tôi ngồi trên tầng ba, trong phòng học rộng thênh thangđủ cho 100 sinh viên ngồi học. Phượng vĩ vẫn đứng trơ ngoài sân, không mấyngười quan tâm, không ai trèo hái, cũng chẳng có ai háo hức: “Cho mình xinh mộtcành bé thôi!”.Tháng tư, có phải mùa phượng vĩ không nhỉ? Tôi không còn nhớ nữa, bởi khi trởthành sinh viên, khái niệm ngày khai trường, ngày nghỉ hè không còn được mặtđịnh nữa. Đơn giản vì ngay cả ngày học cũng không cố định thì sao có thể nhớđược tháng nào nghỉ hè, chỉ là nhận thông tin trên bảng tin của trường rồi tự dặnmình đến ngày đó sẽ lên trường, đến ngày đó được lên xe về quê…Lắm lúc tôi thấy ghét tiết trời ở Sài Thành ghê gớm, quanh năm chỉ thấy nắng,nắng đến nỗi tôi không nhớ nổi có bao nhiêu ngày mưa. Đơn giản vì mưa chỉ lenlén rơi khi tôi không để ý, những cơn mưa vội đến rồi vội đi để lòng đường chưakịp thấm ướt. Vội vàng quá, vội vàng mưa.Tôi buồn vì không còn được nghe tiếng ve kêu rân ran, bởi tiếng xe cộ đến tận đêmkhuya, có khi đến sáng đã át đi tiếng ve yếu ớt gọi hè. Chợt thèm được quay lạithời học trò bắt ve giấu trong ngăn bàn rồi giật mình sợ thầy cô mắng mỗi khi tiếngve vô tình cất lên.Và rồi, ai cũng sẽ phải lớn lên. Phượng vĩ vẫn cứ khoe sắc đỏ thắm dù không ai đểý, còn tôi vẫn tiếp tục cuộc đời sinh viên. Nhưng vẫn cứ hy vọng một ngày nào đósẽ lại được ngắm nhìn ai đó khao khát nắm trong tay cành phượng vĩ, để khôngmột ai quên những kỉ niệm của thời học sinh.

Tài liệu được xem nhiều: