Khoảng Trời Tôi Yêu
Số trang: 94
Loại file: pdf
Dung lượng: 566.47 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Thùng! Thùng! Thùn. ...g! Tiếng trống trường bỗng vang lên doàn dập trong không gian yên tĩnh ngoài sân trường. Các thầy cô giáo lần lượt đi ra khỏi lớp học. Còn bọn học trò thì như là một ổ ong vò vẻ bị vở tổ. Tất cả tủa ra ngoài sân trường tấp nập, và cắp cặp chạy thaúng đến những chỗ giữ xe, hoặc đi thaúng ra cổng trường để đón bạn. ... Ngoài sân trường tràn ngập một màu trắng, xen lẫn những màu xanh của đồng phục nam được nổi bật trên nền giày bata trắng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khoảng Trời Tôi Yêuvietmessenger.com Khánh Ngọc Khoảng Trời Tôi Yêu Chương 1Thùng! Thùng! Thùn. ...g!Tiếng trống trường bỗng vang lên doàn dập trong không gian yên tĩnh ngoài sân trường. Cácthầy cô giáo lần lượt đi ra khỏi lớp học. Còn bọn học trò thì như là một ổ ong vò vẻ bị vở tổ. Tấtcả tủa ra ngoài sân trường tấp nập, và cắp cặp chạy thaúng đến những chỗ giữ xe, hoặc đithaúng ra cổng trường để đón bạn. ...Ngoài sân trường tràn ngập một màu trắng, xen lẫn những màu xanh của đồng phục nam đượcnổi bật trên nền giày bata trắng tinh. Giữa cái nắng buổi trưa thật gắt gao, hoà tan vào đám họctrò với những tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới của bọn học sinh chạy nhảy khắp chốn trong giờ ravề. Khi tất cả bạn bè đều ra về cả rồi,chỉ còn lại rải rác moät vaì bạn tuï năm tụ bảy rủ nhau đichơi đây đó. Và một số bạn còn. lấy xe chưa ra thì vẫn lẫn quẩn trong khu vực của trường. Hơnthế nữa trong lớp học của lớp 12 A2 chỉ còn duy nhất hai cô bạn chưa ra khỏi lớp, vì hai cô vẫncòn chầm chậm xếp tập vở vào cặp, đó là Hồng Diệp và Bảo Châu . Thu xếp xong tập vở, hai côbạn từ từ nhè nhẹ bước trong sân trường giờ đây vắng lặng, chỉ còn lại những cái cây và nhữngtiếng chim hót đâu đó. Hồng Diệp ôm cặp bước lang thang trong sân trường, bên cạnh cô bạnBảo Châu của mình. Nhưng trên nét mặt của Diệp lại lộ rõ những nét ưu tư và phiền muộn chonhững ngày sắp tới. Cố bạn Bảo Châu đi song song bên cạnh, đôi mắt long lanh, hồn nhiên,miệng thì cứ líu lo như con sáo, Bảo Châu chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra với bạn củamình cả. Chưa đến kỳ thi, mà đã có những tiếng ve sầu bắt đầu kêu rả rít đâu đó.Và những cánhphượng hồng thì rơi đầy trên lối đi. Cái nắng của mùa hạ, thật là gay gắt, nó như muốn thiêu đốttất cả mọi vật xung quanh. Ánh nắng của nó đang xuyên qua những kẽ lá, tạo nên lốm đốmnhững chỗ tối, chỗ sáng trên sân trường rộng thênh thang. Hai cô bạn cứ song bước bên nhauđi thẳng ra cổng. Nhưng khi đến trước cửa vào phòng, thì có một cái băng ghế đá Bảo Châu liềnkéo tay của Hồng Diệp cùng ngồi xuống băng ghế đá đó. Bảo Châu mở cặp lấy bịch hạt sen vàbắt đầu cắn ăn. Cô hồn nhiên đưa về phía của Hồng Diệp và mời mọc :- Nè, Diệp. Mi ăn với ta cho vui!Hồng Diệp không trả lời, ánh mắt buồn buồn cứ nhìn ra xa mãi. Bảo Châu cái miệng khôngngừng nhai, nhưng đôi mắt lại hướng về phía của Hồng Diệp và hỏi tiếp :- Này Hồng Diệp! Có chuyện gì mà mi như người mất hồn vậy hả? Hồng Diệp chợt giật mình côcố che dấu nỗi buồn và tiếng thở dài của mình. Diệp chối quanh:- Không, không có gì cả đâu Châu ơi! Nhưng hình như trong lòng của ta lại không hề mongmuốn hay mong chờ có cái mùa hè này.Ta ước gì nó cứ mãi mãi, đừng bao giờ có mùa hè chiatay này. Vì ta sợ nó lắm, ta rất sợ nó . ...ta sợ nó còn hơn là sợ cả những kỳ thi đã qua hay sắptới nữa, mi có biết không hả? Bảo Châu liền quay sang liếc nhẹ Hồng Diệp:- Nhà ngươi làm như chỉ có một mình nhà ngươi là biết buồn và mong muốn như vậy hả. Tronglòng của ta cũng đang mong muốn điều đó đừng có xảy ra nữa nè. Và hơn thế nữa, ta cũngđang buồn muốn chết luôn đây nè, cô bạn nhạy cảm của tôi ơi!Hồng Diệp cúi người xuống đất để nhặt một cánh phượng hồng đang nằm dưới chân mình. Diệpđưa lên ngắm nghía nó, và nói với một giọng điệu nghe thật buồn, thật tê tái làm sao:- Thật ra, nhà mi có biết không? Cái buồn của nhà mi chỉ là cái buồn sắp xa bạn, xa trường màthôi. Còn cái buồn của ta thì. ... ngoài chuyện xa bạn, xa trường, xa thầy cô ra, còn một điềuđáng lo ngại nữa. Mà díều đó thì nhà mi không bao giờ ngờ đến đâu, Bảo Châu ơi! .... Bảo Châungạc nhiên cắt ngang lời của Hồng Diệp:- Này, có phải nhà mi đang lo lắng cho kỳ thi đại học sắp tới không? Hay là không đủ trường lớpđào tạo? Hay là chuyện gì khác nữa mà nói là ta không ngờ tới hả? Bảo Châu liếc nhẹ HồngDiệp:- Xì! Nhà mi nói chuyện vô căn cứ quá hà! Làm gì có chuyện không đủ trường lớp để mà đào tạochứ hả? Mày lo xa quá hà!Và như sực nhớ lại, Bảo Châu liền quay sang hỏi Diệp nhanh chóng :- Bộ, có phải ba mẹ của nhà mi không có đủ tiền để lo cho nhà mi ăn học phải không? Giời ơi!Có chuyện gì,chứ chuyện đó thì nhà mi cứ yên tâm đi. Ta có thể lo cho nhà mi từ A tới Z đượcmà, lo gì chứ. Hồng Diệp buồn buồn nhỏ nhẹ giọng:- Nhà mi tốt với ta quá hà Bảo Châu ơi! Nhưng ta không thể nào làm phiền mì hoài được, vàcũng không thể nào tiếp tục lạm dụng lòng tốt của mi nữa. Bây giờ, cũng đã đến lúc ta cần phảitrả ơn cho cha mẹ của ta sau mười hai năm đã bỏ công bỏ sức ra để cho ta ăn học, cho ta đượccắp sách đến trường cùng các bạn. Bảo Châu phá lên cười ngây ngất:- Trời đất ơi! Nhà mi làm cái gì mà nói có ca có kệ , có đây có dọc giống như là đang diễn cảilương quá vậy!Hồng Diệp nghiêm mặt, giọng nói trở nên buồn buồn vô hạn:- Bảo Châu này! Nhiều lúc ta thấy nhà mi cứ mãi vô tư hoài. Ta thật sự ganh tỵ với nhà mi đó!Ta ước gì ta cũng được m ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khoảng Trời Tôi Yêuvietmessenger.com Khánh Ngọc Khoảng Trời Tôi Yêu Chương 1Thùng! Thùng! Thùn. ...g!Tiếng trống trường bỗng vang lên doàn dập trong không gian yên tĩnh ngoài sân trường. Cácthầy cô giáo lần lượt đi ra khỏi lớp học. Còn bọn học trò thì như là một ổ ong vò vẻ bị vở tổ. Tấtcả tủa ra ngoài sân trường tấp nập, và cắp cặp chạy thaúng đến những chỗ giữ xe, hoặc đithaúng ra cổng trường để đón bạn. ...Ngoài sân trường tràn ngập một màu trắng, xen lẫn những màu xanh của đồng phục nam đượcnổi bật trên nền giày bata trắng tinh. Giữa cái nắng buổi trưa thật gắt gao, hoà tan vào đám họctrò với những tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới của bọn học sinh chạy nhảy khắp chốn trong giờ ravề. Khi tất cả bạn bè đều ra về cả rồi,chỉ còn lại rải rác moät vaì bạn tuï năm tụ bảy rủ nhau đichơi đây đó. Và một số bạn còn. lấy xe chưa ra thì vẫn lẫn quẩn trong khu vực của trường. Hơnthế nữa trong lớp học của lớp 12 A2 chỉ còn duy nhất hai cô bạn chưa ra khỏi lớp, vì hai cô vẫncòn chầm chậm xếp tập vở vào cặp, đó là Hồng Diệp và Bảo Châu . Thu xếp xong tập vở, hai côbạn từ từ nhè nhẹ bước trong sân trường giờ đây vắng lặng, chỉ còn lại những cái cây và nhữngtiếng chim hót đâu đó. Hồng Diệp ôm cặp bước lang thang trong sân trường, bên cạnh cô bạnBảo Châu của mình. Nhưng trên nét mặt của Diệp lại lộ rõ những nét ưu tư và phiền muộn chonhững ngày sắp tới. Cố bạn Bảo Châu đi song song bên cạnh, đôi mắt long lanh, hồn nhiên,miệng thì cứ líu lo như con sáo, Bảo Châu chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra với bạn củamình cả. Chưa đến kỳ thi, mà đã có những tiếng ve sầu bắt đầu kêu rả rít đâu đó.Và những cánhphượng hồng thì rơi đầy trên lối đi. Cái nắng của mùa hạ, thật là gay gắt, nó như muốn thiêu đốttất cả mọi vật xung quanh. Ánh nắng của nó đang xuyên qua những kẽ lá, tạo nên lốm đốmnhững chỗ tối, chỗ sáng trên sân trường rộng thênh thang. Hai cô bạn cứ song bước bên nhauđi thẳng ra cổng. Nhưng khi đến trước cửa vào phòng, thì có một cái băng ghế đá Bảo Châu liềnkéo tay của Hồng Diệp cùng ngồi xuống băng ghế đá đó. Bảo Châu mở cặp lấy bịch hạt sen vàbắt đầu cắn ăn. Cô hồn nhiên đưa về phía của Hồng Diệp và mời mọc :- Nè, Diệp. Mi ăn với ta cho vui!Hồng Diệp không trả lời, ánh mắt buồn buồn cứ nhìn ra xa mãi. Bảo Châu cái miệng khôngngừng nhai, nhưng đôi mắt lại hướng về phía của Hồng Diệp và hỏi tiếp :- Này Hồng Diệp! Có chuyện gì mà mi như người mất hồn vậy hả? Hồng Diệp chợt giật mình côcố che dấu nỗi buồn và tiếng thở dài của mình. Diệp chối quanh:- Không, không có gì cả đâu Châu ơi! Nhưng hình như trong lòng của ta lại không hề mongmuốn hay mong chờ có cái mùa hè này.Ta ước gì nó cứ mãi mãi, đừng bao giờ có mùa hè chiatay này. Vì ta sợ nó lắm, ta rất sợ nó . ...ta sợ nó còn hơn là sợ cả những kỳ thi đã qua hay sắptới nữa, mi có biết không hả? Bảo Châu liền quay sang liếc nhẹ Hồng Diệp:- Nhà ngươi làm như chỉ có một mình nhà ngươi là biết buồn và mong muốn như vậy hả. Tronglòng của ta cũng đang mong muốn điều đó đừng có xảy ra nữa nè. Và hơn thế nữa, ta cũngđang buồn muốn chết luôn đây nè, cô bạn nhạy cảm của tôi ơi!Hồng Diệp cúi người xuống đất để nhặt một cánh phượng hồng đang nằm dưới chân mình. Diệpđưa lên ngắm nghía nó, và nói với một giọng điệu nghe thật buồn, thật tê tái làm sao:- Thật ra, nhà mi có biết không? Cái buồn của nhà mi chỉ là cái buồn sắp xa bạn, xa trường màthôi. Còn cái buồn của ta thì. ... ngoài chuyện xa bạn, xa trường, xa thầy cô ra, còn một điềuđáng lo ngại nữa. Mà díều đó thì nhà mi không bao giờ ngờ đến đâu, Bảo Châu ơi! .... Bảo Châungạc nhiên cắt ngang lời của Hồng Diệp:- Này, có phải nhà mi đang lo lắng cho kỳ thi đại học sắp tới không? Hay là không đủ trường lớpđào tạo? Hay là chuyện gì khác nữa mà nói là ta không ngờ tới hả? Bảo Châu liếc nhẹ HồngDiệp:- Xì! Nhà mi nói chuyện vô căn cứ quá hà! Làm gì có chuyện không đủ trường lớp để mà đào tạochứ hả? Mày lo xa quá hà!Và như sực nhớ lại, Bảo Châu liền quay sang hỏi Diệp nhanh chóng :- Bộ, có phải ba mẹ của nhà mi không có đủ tiền để lo cho nhà mi ăn học phải không? Giời ơi!Có chuyện gì,chứ chuyện đó thì nhà mi cứ yên tâm đi. Ta có thể lo cho nhà mi từ A tới Z đượcmà, lo gì chứ. Hồng Diệp buồn buồn nhỏ nhẹ giọng:- Nhà mi tốt với ta quá hà Bảo Châu ơi! Nhưng ta không thể nào làm phiền mì hoài được, vàcũng không thể nào tiếp tục lạm dụng lòng tốt của mi nữa. Bây giờ, cũng đã đến lúc ta cần phảitrả ơn cho cha mẹ của ta sau mười hai năm đã bỏ công bỏ sức ra để cho ta ăn học, cho ta đượccắp sách đến trường cùng các bạn. Bảo Châu phá lên cười ngây ngất:- Trời đất ơi! Nhà mi làm cái gì mà nói có ca có kệ , có đây có dọc giống như là đang diễn cảilương quá vậy!Hồng Diệp nghiêm mặt, giọng nói trở nên buồn buồn vô hạn:- Bảo Châu này! Nhiều lúc ta thấy nhà mi cứ mãi vô tư hoài. Ta thật sự ganh tỵ với nhà mi đó!Ta ước gì ta cũng được m ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Khoảng Trời Tôi Yêu truyện ngắn văn học Việt Nam hiện đại tiểu thuyết truyện ngắn Việt Nam Khánh NgọcGợi ý tài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 358 11 0 -
6 trang 241 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 147 6 0 -
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 102 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 2 (Tập 2)
78 trang 87 3 0 -
4 trang 78 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 1 (Tập 1)
74 trang 78 3 0 -
6 trang 59 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 55 0 0 -
8 trang 53 0 0