Người thích cô độc không phải là dã thú thì là thần linh. . Chỉ có khi bạn đang lắng nghe mà không phải là bạn đang diễn thuyết, mới có thể hấp thu được kinh nghiệm và trí tuệ của người khác. . Không thể tiết lộ mình trần như nhộng một cách nhẹ nhàng. Thế giới quen thuộc vẫn là bắt đầu từ thế giới xa lạ. Người có thể thường xuyên giao tiếp với bạn cuối cùng là rất có hạn. Còn năng lực thật sự hiểu đời, phát hiện ý nghĩa cuộc đời, tìm vị...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khoảnh khắc đi lại với người xa lạ
99 Khoảnh Khắc Đời Người
17- Khoảnh khắc đi lại với người xa lạ
III- Biển người mênh mang
Người thích cô độc không phải là dã thú thì là thần linh.
. Chỉ có khi bạn đang lắng nghe mà không phải là bạn đang diễn
thuyết, mới có thể hấp thu được kinh nghiệm và trí tuệ của người
khác.
. Không thể tiết lộ mình trần như nhộng một cách nhẹ nhàng.
Thế giới quen thuộc vẫ n là bắt đầu từ thế giới xa lạ . Người có thể
thường xuyên giao tiếp vớ i bạn cuối cùng là rất có hạn. Còn năng lực thật sự
hiểu đời, phát hiện ý nghĩa cuộc đờ i, tìm vị trí của mình, rèn luyện mình
thích nghi vớ i xã hội, cần phải bắt đầu từ việc đi lạ i với người xa lạ. Chỉ có
đi lại và so sánh vớ i nhiều người xa lạ, mới thật sự hiểu được con người là
một kiệt tác rất tài tình, mới thật sự phát hiện mình trong biển người mênh
mang vừa là một cá thể bé nhỏ, cũng là một thế giới độc lập hoàn chỉnh.
Thường đi lại với người xa lạ, mà đường đời bạn có thể càng đi càng thênh
thang, bạn có thể càng sống càng thanh thản.
Nếu không, không thích đi lại với người khác, tiu ngh ỉu một mình sẽ
mất đi hứng thú, không có lòng hiếu kỳ, không có khát khao tìm hiể u đối với
thế giới xa lạ . Ngoài mấ y người vì công tác và cuộc sống mà phả i làm quen
ra, bạn vẫn luôn là nhốt mình vào một mảnh trời đất nhỏ hẹp, thì đường đời
bạn có thể càng đi càng hẹp, bạn có thể càng sống càng mỏi mệt. Bạn thậm
chí có thể trở thành một quái nhân biến dị.
Bản tính của con người là thích đi lại giao thiệp đi tìm tình bạn.
Chu Tác Nhân nói: Người là động vật quần thể, anh ta nhất là cô
độc... Ngoài những người ngồ i nhập thiề n, học luyện môn khí công ra, ai
cũng đều không ngồi yên ở chỗ, tịch mịch, luôn luôn thích đi lại vớ i người
khác...
Aristotle? đã nói một cách thấu triệt mà hoàn chỉnh, trong
sách ?Chính trị học? ông viết: Người thích cô độc không phả i là dã thú thì
là thần linh.
Cô độc, thoát ly xã hội, thoát ly nhân quần, anh ta chỉ có thể trở lại núi
rừng và đầm lầ y, vào hàng ngũ với dã thú.
Cô độc, tránh sự ồn ào của xã hộ i, từ trong nội tâm của mình đi tìm
thế giới bên ngoài, từ sự tồn tạ i một mình mình đi tìm sự tồn tại của thế giới
bao la, anh ta có thể trở thành một nhà triết học, một nhà tư tưởng truyền
thống hoặc trở thành vị thần linh. Nhưng xã hội ngày nay bộ mặt đã hoàn
toàn khác hẳn. Cái mà bạn muốn tìm có lẽ ngườ i ta đã tìm thấ y từ lâu, có lẽ
bạn sẽ mãi mãi không bao giờ thể tìm thấ y cái vốn đã không tìm thấy. Thần
linh sẽ không đến với bạn nữa.
Có thể n gày nay và mai sau vẫ n cần cô độc và tịch mịch, nhưng đó là
cái cô độc và tịch mịch không ngoại trừ sự tiếp xúc xã hội rộng rãi và đọc
lướt qua rộng rãi nền văn minh nhân loại.
Bạn là một con người, bạn là động vật của xã hội, không có cách gì
không giao tiếp với người khác.
Còn sự đi lại giữa người với người không có ai lại không bắt đầu từ xa
lạ. Hoặc là trước lạ sau quen từ xa lạ đi đến quen thuộc, có người đã trở
thành bạn tri kỷ. Hoặc là chỉ trong biển người vội vàng qua lạ i, chỉ gặp mặt
một lần để rồi chẳng khi nào gặp lại. Bất kể quan hệ của các bạn tương lai
phát triển ra sao, dù thế nào cũng phả i bắt đầu từ xa lạ.
Người vì chờ tàu xe, hoặc vì cùng ngồi chung xe, tàu, máy bay, mấy
người xa lạ c ùng ngồ i một chỗ, trước tiên dùng ngôn ngữ thậm chí dùng cái
bắt tay để phá cái vắng vẻ tịch mịch, phá cảm giác xa lạ nói chung là người
có cá tính hướng ngoại, tự cảm thấ y tốt đẹp mà tinh lực dồi dào, anh ta
thường đứng ở đ ịa vị chủ động giao tiếp qua lại.
Ði lại với người xa lạ, điều tố i kỵ là lợ i dụng xa lạ, lợ i dụng không
hiểu biết nhau mà tự tâng bốc mình, khoác lác thổi phồng ba hoa thiên đ ịa,
hoàn toàn khác với tình hình thực tế. Cho rằng có thể thông qua thổi phồng
để nâng cao mình lên, có thể nhận được tình cảm tốt hoặc sùng bái của
người xa lạ. Ðây là một kiểu làm dở nhất, ngu xuẩn nhất.
Có thể có một số người trẻ tương đối giản đơn, ấu trĩ nhất thời tin việc
thổi phồng của bạn, cho là năng lực của bạn phi thường, học vấ n siêu quần;
lưng dắt bạc triệu, đang thăng quan tiến chức vùn vụt. Do đó mà tôn sùng
bạn, ngưỡng mộ bạn. Lúc đó bạn thật vui sướng, hoàn toàn thỏa mãn tâm lý
hư vinh, có thể sự thỏa mãn ngắn ngủi như thế sẽ phải trả giá rỗng tuếch lâu
dài hơn. Bởi vì tâm lý ở nơi sâu kín của kẻ tự thổi phồng, phầ n nhiều là tự ti.
Chỉ có tự ti ở một mặt nào đó không đạt mới tự thổ i phồ ng mặt đó. Còn mặt
nào thật sự hoàn toàn xuất sắc, thì bạn lạ i sẽ không thổ i phồng nữa. Người
viết tiểu thuyết vào loại bậc thầy quyết không bao giờ lại tự thổ i phồng tiểu
thuyết của mình viế t tốt như thế nào, thế nào, chỉ có món hàng loại ba khập
khễnh mới tự thổi phồng là loại bậc thầ y tiểu thuyết. Hào phú cỡ bự quyết
không tự khoe mình có nhiều tiền như thế nào, chỉ có tiểu thương vừa mới
lăn ...