Thông tin tài liệu:
Tôi đứng lên khỏi ghế . Mặc mọi người vẫn còn mải miết trog cuộc vui đang lên . Tôi thất thiểu như người say , không biết là tôi có say ko nữa ... nhưng tôi vẫn đi mà ko va phải người nào . Tôi mò mẫm ra cái đài fun nước ở gần đó và ngồi thẫn thờ 1 mình . Đêm rồi ! Tôi cầm chặt cái điện thoại trong tay và ko hiểu tôi đag chờ đợi cái j ? 1 cuộc điện thoại . 1 cái sms của ai đó
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khoảnh khắc ... Em yêu anh Khoảnh khắc ... Em yêu anh !Tôi đứng lên khỏi ghế . Mặc mọi người vẫn còn mải miết trog cuộc vui đang lên .Tôi thất thiểu như người say , không biết là tôi có say ko nữa ... nhưng tôi vẫn đimà ko va phải người nào . Tôi mò mẫm ra cái đài fun nước ở gần đó và ngồi thẫnthờ 1 mình .Đêm rồi ! Tôi cầm chặt cái điện thoại trong tay và ko hiểu tôi đag chờ đợi cái j ? 1cuộc điện thoại . 1 cái sms của ai đó ? Đến tôi cũng chẳng biết .11h54 .. Tôi đang ngồi đây 1 mình và thả chân mình vùng vẫy trong đài phunnước như 1 đứa trẻ con nghịk ngợm .- Em sẽ bị cướp đấy - 1 giọng nói ấm và dịu dàng như chảy vào trong tôiTôi quay lại và cố gắng ko để lộ sự ngạc nhiên trước khuôn mặt đáng yêu kia , nụcười của anh như thể sẽ giết tôi ngay vào đêm hôm nay , đôi mắt anh nhìn vào tôicó cái gì đó hút đến kì lạ . 1 ánh mắt dịu dàng nhất trên cái thế giới đảo điên này !- Em có gì để cướp ? - Tôi tỉnh bơ quay đi- Em có khá nhiều đấy - Anh cười mỉm rồi ngồi xuống bên cạnh tôi rất gần- Tiền ? - Tôi quay sang và khuôn mặt anh chỉ còn cák vài cm- Tiền anh cũng có - Anh rút ví ra zơ lên và vẫn là nụ cười ấy- Thân xác - Tôi nhìn sâu vào mắt anh vô thức- Còn biết bao cô gái đẹp ngoài kia - Anh đột nhiên ghé sát vào tai tôi thì thầm rồiđứng dậy bỏ đi- Vậy là cái j ? - Tôi nói với theo anh- Rồi em sẽ biết - Anh quay lại nhìn tôi như nhắc tôi sẽ còn gặp lại xong anh khôngquên cười 1 lần cuối !...Có lẽ tối qua đã uống hơi nhiều nên jờ đầu tôi nặng trĩu . Tôi mới về nước ngàyhôm qua . Tôi chỉ nhớ hồi nhỏ đã từng sống ở đây , mẹ nói vậy .. chứ thật sự kí vớitôi thật mơ hồ - Mẹ nói lâu k về thì nên về thăm bố nhưng lại tôi cảm thấy nơi nàythật quen thuộc . Nhất là căn phòng này . Tôi mở rèm cửa , ánh nắg hắt xuyên quacái cây to ngoài đó ánh lên , sự quen thuộc này như đã gắn bó rất lâu chứ k fải chỉmới ngày hôm qua . Hôm nay bố fải đi tiếp khách nên tôi sẽ ở nhà 1 mình . Tựnhiên tôi muốn làm 1 cái j đó có í nghĩa . Tôi đi bộ ra siêu thị gần nhà để mua đồ ,tối nay có lẽ tôi sẽ nấu cái gì đó thật ngon để tự tẩm bổ cho mình !Dường như đã mua đủ đồ cho 1 bữa ăn thịh soạn dành cho 1 mình tôi . Đi qua gianhàng gấu bông . Chẳng hiểu sao tôi lại muốn dừng lại và vuốt ve chúng . Tôi ápmặt vào chúng và cảm nhận sự mềm mại . Nhìn chúng tôi chợt nhớ hình như tôi đãtừng nhận được khá nhiều gấu bông từ 1 người nào đó vì trong phòg tôi có k hề ít .Ai đã tặng nhỉ ? Sao tôi lại có thể quên đc . Tôi tự jải thík có lẽ hồi nhỏ bố hoặc mẹđã mua chúg cho tôi . Ước j con gấu bông này là của mình - Tôi đã nghĩ thế vàcười thầm !- 1 cảnh tượng đáng yêu nhỉ ?- Anh ... ? Tôi vỡ tan những thík thú jật mình quay sang fía fát ra câu nói vừa rồithì bắt gặp anh chàng hôm nọ !- Tình cờ nhỉ ? - Anh ta cười , vẫn cái điệu cười như chắc chắn sẽ jiết chết 1 ai đó (mặc dù đúg thế thật )- Đừng cố tạo ra sự tình cờ - Tôi lạnh lùng và đủn xe đi- Anh lại ko hề thík sự tình cờ ? - Anh ta đủn xe theo tôi- Vậy coi như chưa gặp đi - Tôi dừng lại chọn đồ cố gắng để ko bị hút vào ánh mắtấy . tôi quay đi- Rồi có lúc em sẽ fải tìm đến anh đấy - Anh ta đủn xe đi nhưng ko quên bỏ 1 cáiđó vào jỏ của tôi .Tôi ko quan tâm , nhưng thật sự nụ cười và ánh mắt của anh ta cứ ám ảnh tôi mãi .Dường như có cái j đó quen lắm . Tôi nhắm mắt lại và cố gạt bỏ những hình ảnhmơ hồ ấy đi .Tôi hăm hở sák đồ về nhà và bắt đầu nấu ăn . Cái bếp trở thành chiến trường củatôi . Tôi đã cố hết sức để nấu 1 bữa thật ngon cho riêng mình và cũng thành công ,chỉ riêng cái bếp là tan hoang , nhưng ko sao , sau khi tận hưởng thành quả tôi sẽchăm chút lại nó sau .Mọi việc đã xong . Tôi nằm thả mình trên đệm , cảm jác sự êm ái quen thuộc và tôinhắm mắt lại để tận hưởng , bỗng hình ảnh 1 người con trai đang ngồi trên chínhchiếc jường này nhẹ nhàng hôn lên trán tôi vụt hiện ra khiến tôi jật mình mở mắtvà cảm thấy hoảng sợ . Nó quá thật , như đã từng xảy ra và điều làm tôi hoangmang là người con trai ấy lại chính là cái người đã nói Rồi có lúc em sẽ fải tìmđến anh đấy - Tôi đặt tay lên lồng ngực đang tự nhiên đau nhói . Tôi nhìn khắpcăn phòng và tự khẳng định . Mình đã từng ở đây rất lâu . Nhưng tại sao ngày hômqua mình mới về đây mà ?Tôi chợt nhớ đến tờ jấy anh ấy đã vất vào jỏ của tôi . Tôi nhah chóg chạy xuốg bếpvà lục tìm cả 1 đống rác nhưng ko thấy . Tôi ngồi bệt xuống góc bếp , thẩn thờ 1lúc rồi như chợt nhớ ra cái j đó , tôi vội vàng mở tủ lạnh tìm trong đống đồ hộp thìthật may , tờ jấy nhớ ấy dính vào cái hộp patê . Anh đã rất nhớ em ! Tôi ngơ ngác trước dòng chứ ấy ! Tôi mới gặp anh ta 2 lần , à ko 3 lần , 1 lần làtrog ảo jác .. Vậy sao anh ta lại đã rất nhớ tôi ? Đầu tôi bắt đầu như có ai cầm kimxuyên vào vậy , cái kim ấy chắc fải dài lắm sau đó lại từ từ rút ra . Tôi đau đếnngất đi .Lúc tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm jữa bếp . Ôm đầu ngồi dậy . Tay tôi vẫn cầmchặt mảnh jấy . Tôi nhớ lại ...