Người luôn luôn chán nghề mình làm, xưa nay chưa hề hình thành nổi ưu thế và sở trường của mình. * Thà theo đuổi một nghề để đào tạo sâu, đừng ham nhiều mà cả hai đều hỏng. Trong những người đến cùng mà một việc cũng không thành, phần nhiều là những người "đứng núi này trông núi nọ", làm việc nào chán việc đó. Trong nhân viên của một công ty, một cơ quan, những người không xứng đáng với chức vụ, thường bị người ta quở trách, "bị riềng" cũng phần nhiều là những người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khoảnh khắc sản sinh tư tưởng chán nghề
99 Khoảnh Khắc Đời Người
Khoảnh khắc sản sinh tư tưởng chán nghề
* Người luôn luôn chán nghề mình làm, xưa nay chưa hề hình thành
nổi ưu thế v à sở trường của mình.
* Thà theo đuổi một nghề để đ ào tạo sâu, đừng ham nhiều mà cả hai
đều hỏng.
Trong những người đến cùng mà một việc cũng không thành, phần
nhiều là những người đứng núi này trông núi nọ, làm việc nào chán việc
đó. Trong nhân viên của một công ty, một cơ quan, những người không
xứng đáng với chức vụ, thường bị ngườ i ta quở trách, bị riềng cũng phần
nhiều là những người chán nghề nghiệp của mình.
Những người này hầu như có bệnh chán nghề nghiệ p như là một cố tật.
Anh ta luôn cả m thấy nghề nghiệp mình đang làm là kém nhất trong tất cả
mọi nghề nghiệp. Không tốt bằng nghề khác.
Anh ta khi làm thầy giáo cảm thấ y nghề thầy giáo là nghề kém nhất,
hàng ngày hít thở bụi phấn, mà còn là cửa nha môn uống nước lã. Bạn nhìn
thấy người ta là nhân viên ngân hàng ngồi trong phòng có điều hòa nhiệt độ
không khí, thoải mái biết mấy. Hơn nữa hàng bó tiền lớn đều từ tay họ đi
chẳng đến nỗi nghèo như giáo viên.
Anh ta khi làm nhân viên ngân hàng, lạ i cảm thấy nhân viên ngân
hàng là nghề tồi nhất, hàng ngày giống như mộ t cái máy, chỉ ÐÁNH BẠN
VỚI MẤY CHỮ SỐ Ả Rập và giấy bạc, chẳng có ý nghĩa gì. Bạn nhìn thấy
người ta là nhà báo nghênh ngang biết mấ y, luôn được đi đây đó, đến đâu
cũng được đón như thượng khách.
Khi anh ta làm nhà báo lạ i cảm thấ y nhà báo là nghề kém nhất. Chạy
đông chạy tây, cuộc sống không ổn định, không có quy luật, hàng ngày viết
được một mẩ u bài báo, gió vừa thổi qua đã bay đi không biế t đâu mà tìm.
Bạn xem ngườ i ta là biên tập vĩ đạ i biết mấy, từng quyển, từng quyển sách
đồ sộ do tay anh ta biên tập ra, có quyển còn có thể lưu truyền đến trăm đời
sau.
Khi anh ta làm biên tập, lại cảm thấy biên tập là nghề rất tồi. Người
làm dâu trăm họ , tâm huyết một đờ i của mình dốc đổ vào người khác. Sách
là do tác giả viết, ai người ta thèm để ý đến cái anh thợ biên tập? Bạn hãy
nhìn người ta...
Ðã đành anh ta luôn chán ghét nghề nghiệp của mình, sự kém cỏ i biểu
hiện nghề nghiệ p và thành quả nghề nghiệp của anh ta cũng do đó có thể
thấy được rồi. Anh ta luôn không an tâm công việc của mình, từ không biết
nghĩ đến việc đi sâu vào nghiệp vụ , nâng cao năng lực nghiệp vụ của nghề
nghiệp mình đang làm, càng không biết nghĩ đến phát triển mình trên cương
vị công tác này như thế nào. Anh ta xưa nay vẫn ch ỉ lấ y thái độ ứng phó với
việc vặt được giao làm theo kiểu một ngày làm Hòa thượng thì đánh
chuông một ngày, không sinh động hoạt bát, rệu rã mỏi mệt, hoặc là tư
tưởng không tập trung, người ở bên Tào, lòng ở bên Hán, lúc nào cũng
chờ đợ i cơ hội ở nơi khác có chỗ nào trống, một khi phát hiện ra anh ta sẽ
nhảy qua. Sau khi nhảy sang có thể cũng được khoảng ba hôm hào hứng, sau
ba hôm lại bắt đầu chán nản, bệnh cũ lại mắc lại. Anh ta bất kể là ở chỗ nào,
bất kể làm nghề gì, đều là thuộc hàng loại ba. Bơ phờ, buồn bực không vui.
Như thế, anh ta không thể có bất c ứ thành tựu xuất sắc nào.
Trên thực tế, những người luôn luôn chán nghề mình đang làm từ
trước đến nay sẽ không hình thành nổi ưu thế và sở trường của mình, anh ta
không biết mình rốt cục nên làm gì, do đó anh ta không có mục tiêu theo
đuổ i rõ ràng nào cả. Một đời người cứ lơ mơ như vậy trôi đi mộ t cách tầm
thường chẳng có tài cán gì.
Nếu bạn thuộc hạng của những người này, cần phải sửa lại quan niệm
và hành vi của bạ n, không thể đồng bọn với loại người này được, bạn phải
nên trái ngược vớ i những người này làm một người trọng nghề và vui với
nghề nghiệp.
Ðặc điểm nổi bật nhất của người trọng nghề và vui vớ i nghề là làm
nghề nào, yêu nghề đó, đi sâu vào nghề đó. Bất kể trong lĩnh vực của nghề
này anh ta cuố i cùng có thể giành được thành tựu to lớn hay không, nhưng
do anh ta yêu chuộng nghề nghiệp của mình, cho nên trên cương vị c ông tác
anh ta luôn luôn cần cù, tận tụy, trung thành vớ i chức vụ, hơn nữa làm vui vẻ
thoải mái. Ch ỉ ở đ iểm này thôi, chúng ta cũng có thể phán đoán được những
người trọng nghề và vui nghề dễ dàng giành được thành tựu sự n ghiệp tương
đối lớn.
Bất cứ một người nào dưới ảnh hưởng của tâm trạng vui vẻ thoải mái
đều tỏ ra có trí lực và thể lực cao hơn so với dưới ảnh hưởng của tâm trạng
chán nản buồ n phiền, cho nên thành tích công tác của người trọng nghề vui
nghề phần lớn đều có thể cao hơn những người chán nghề của mình.
Nhưng, khi bạn phát hiện mình quả thực không thích nghi với công
việc đang làm trước mắt, cả m thấy có ưu thế và sở trường của mình trên một
ngành nghề khác nào đó, vì thế mà muốn nhảy sang, thay đổi nghề nghiệp,
đi làm việc mà bạn thích và lại hợp với bạn làm, đây là một sự chọn lựa
hoàn toàn sáng suốt. Căn cứ vào sở trường của mình, dứt khoát điều chỉnh
lại mình như thế th ...