Danh mục

Khóc thầm - Phần 10

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 72.50 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một cô thiếu nữ, có sắc có hạnh, có học thức ít nhiều, có lòng thương nòi giống, mà cha mẹ lại giàu có nữa. Làm người mà được như vậy, thì sự vui sướng đã thấy trước mắt, có ai dám đoán một ngày kia phải chịu khổ não bao giờ. Tội nghiệp cho Thu Hà! Cô thấy vui sướng mà rồi cô không được hưởng? Cô tưởng là khỏi khổ não, té ra bây giờ cô phải mang. Khi chồng mới đi nói, cô vui mừng không biết chừng nào....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khóc thầm - Phần 10 Phần 10Cha Trách ConMột cô thiếu nữ, có sắc có hạnh, có học thức ít nhiều, có lòng thương nòigiống, mà cha mẹ lại giàu có nữa. Làm người mà được như vậy, thì sự vuisướng đã thấy trước mắt, có ai dám đoán một ngày kia phải chịu khổ não baogiờ.Tội nghiệp cho Thu Hà! Cô thấy vui sướng mà rồi cô không được hưởng? Côtưởng là khỏi khổ não, té ra bây giờ cô phải mang. Khi chồng mới đi nói, côvui mừng không biết chừng nào. Chẳng những là cô vui mừng được lấy chồnghọc giỏi mà thôi, cô lại còn vui mừng được kết nghĩa trăm năm với một ngườibiết thương nước thương dân, biết lo binh vực bọn yếu hèn, không chịu lòncúi mà mua danh chác lợi. Hỡi ôi! Sự vui mừng của cô đó mau tan cũng nhưbọt nước, mau rã cũng như mù sương. Người chồng mà cô quyết kính trọngtrọn đời đó, bây giờ cô mới hay nó là một đứa bợm bãi, rất độc ác, nó đãkhông biết thương ai, nó đã không biết binh ai, mà nó lại còn giả dối hungbạo hơn bọn tá điền của cô hết thảy. Mà người chồng ấy cô phải ăn ở với nócho đến mãn đời, cô phải vưng theo ý nó luôn luôn, nếu cô đứt dây cangthường thì cô mang tiếng lộn chồng (31), nếu cô nặng lời phản đối thì cômang tiếng vợ dữ ! Tình cảnh như thế, còn gì mà mong vui sướng. Căn số nhưthế, làm sao mà không sầu não.Người ta buồn, người ta còn có chị em để phân trần than thở, may cũng cóthể mà khuây lảng được chút đỉnh. Thảm thay! Thu Hà không còn mẹ mà cũngkhông có chị em, cái khổ tâm nầy biết tỏ với ai, biết cùng ai mà than thântrách phận. Mà tỏ làm gì, than làm gì. Mình tỏ cử chỉ đê tiện của chồng chongười khác biết, thì mình tại tốt gì? Mình than thân mình vô duyên vô phướcvới người khác, rồi họ làm cho mình hết sầu hết thảm được hay sao? Bởi ThuHà nghĩ như vậy, nên cô ôm sầu ấp thảm ở trong lòng, chỉ ban đêm cô úp mặttrên gối mà khóc thầm đó thôi chớ không có nói một tiếng gì, hoặc làm việc gìđể tỏ ý khinh bỉ chồng cho tôi tớ hoặc tá điền thấy được.Từ nầy cô coi cái thân cô cũng như khúc cây, ăn ở với chồng mà không có tìnhnghĩa chi hết. Từ nay cô coi chồng cô cũng như không có, cô muốn tính việc gìtự ý cô, chồng muốn làm việc gì tự ý chồng, cô không bàn luận, cô khôngkhuyên giải chuyện gì hết. VĩnhThái thấy vợ không cãi lẽ về chuyện củachàng làm nữa, thì chàng phấn chí quyết sẽ thi hành cái chủ nghĩa chấn hưngkinh tế của chàng. Thu Hà không thèm nói tới, song cô dặn riêng tá điền, táthổ hễ ai bị Vĩnh Thái bó buộc hoặc hiếp đáp, thì tới nói cho cô hay.Thu Hà hết trông mong cải lương xã hội, khai hóa đồng bào được nữa, thì côlại quyết lấy sức riêng của cô mà giúp ích cho bà con nhà nghèo trong làng.Cô dọn cái nhà dưới cho trống, rồi cô để bàn để ghế làm cũng như một cáitrường học. Cô biểu hết thảy những người trong xóm, ai có con đem đếnđặng cô dạy cho chúng nó học. Mới bữa đầu mà con nít đã tựu đến đông nứt,và trai và gái kể hơn ba mươi đứa. Cô thấy có đứa quần áo rách tả tơi, côchịu không được.Chiều lại cô ngồi xe đi lên chợ, cô mua vần, mua giấy, mua viết, mua mực, màcô lại còn mua vải đen vải trắng rất nhiều nữa. Sáng bữa sau, con nít tựu tớicô phát cho mỗi đứa một cuốn vần. Cô lại kêu ít người vợ tá điền ở gần tựutới, rồi cô đưa vải ra biểu cắt mà may áo quần đặng cô cho mấy đứa nhỏrách rưới đó bận. Cô ngồi mà dạy con nít học AB, tuy là mệt song cô quên hếtsự buồn bực, nên cô làm ơn con nít nhà nghèo, mà cô lại cảm ơn chúng nó vôcùng.Vĩnh Thái thấy công việc của vợ làm, tuy chàng không cản, song chàng rùn vaitrề môi mà nói rằng:- Khéo làm chuyện bá láp (32).Thu Hà mở trường dạy học mới được ít bữa, kế vợ chồng Bá Hỉ ở dưói CầnThơ lên thăm. Thu Hà nghe xe hơi ngừng trước cửa, không biết là xe của ai.Cô sai thằng Tùng chạy ra coi rồi nó trở vô thưa rằng xe của vợ chồng Bá Hỉ.Cô lật đật lên trên nhà trên mà tiếp khách, chẳng dè cô vừa mới đứng dậy, thìvợ Bá Hỉ đã xuống tới chổ cô dạy học. Vợ Bá Hỉ thấy con nít ngồi vây xungquanh Thu Hà thì nàng cười ngất rồi nói rằng:- Cô làm cái gì đó. Dạy học trò hay sao?Thu Hà cũng cười mà đáp rằng:- Thưa, em dạy học. Buồn quá nên dạy trẻ em của lối xóm chơi. Xưa rày anhHai chị Hai mạnh hả? Có anh Hai lên không?- Có. Cha chả! Cô có chồng rồi cô rút ở trong nhà hoài, không chịu đi đâuhết. Sao không xuống Cần Thơ chơi vậy hử?- Thiệt xưa rày em không xuống thăm anh Hai chị Hai được, em lỗi lung quá.Song em xin chị Hai xét lại mà tha lỗi cho em. Ba em đi du lịch, giao hết việcnhà cho em, vì vậy em mới không đi đâu được chớ không phải em vô tình vớichị.- Dữ hôn! Nhà có xe hơi, chạy đi chơi một ngày một buổi rồi về, ai bứng nhàđem đi đâu hay sao mà sợ nên bo bo ở nhà mà giữ hoài vậy.- Đã biết như vậy đó chớ. Ngặt vì đi mà không yên trong lòng thì có vui vẻ màđi... đâu để em lên nhà trên chào anh Hai. Mời chị lên trên này.Hai cô dắt nhau trở lên nhà trên. Thu Hà chào mừng Bá Hỉ rồi mời vợ Bá Hỉlại ván ngồi uống nước.Bá Hỉ với Vĩnh Thái nói chuyện và cười om sòm.Cách một hồi hai chàng dắt nhau ra ngoài sân mà coi xe hơi. Vợ ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:

giải trí thư giãn truyện ma truyện kinh dị khóc thầm

Gợi ý tài liệu liên quan: