Vĩnh Thái nói thì làm liền, chứ không chịu để lâu như người khác. Sáng bữa sau, vừa mới thức dậy thì chàng sai thằng Tùng là đứa ở trong nhà, xuống kêu Hương hào Điều lên cho chàng hỏi thăm công việc. Hương hào Điều có bà con xa xa với thầy Hội đồng Chánh nên kêu thầy bằng chú. Khi anh ta mới được mười lăm tuổi thì cha mẹ đều khuất hết. Thầy Hội đồng thấy bộ mềm mỏng thật thà, nên đem về mà nuôi đặng bồng ẵm săn sóc Công Cẩn. Anh ta càng khôn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khóc thầm - Phần 6 Phần 6Vừa Lộ Tánh TìnhVĩnh Thái nói thì làm liền, chứ không chịu để lâu như người khác. Sáng bữasau, vừa mới thức dậy thì chàng sai thằng Tùng là đứa ở trong nhà, xuống kêuHương hào Điều lên cho chàng hỏi thăm công việc.Hương hào Điều có bà con xa xa với thầy Hội đồng Chánh nên kêu thầy bằngchú. Khi anh ta mới được mười lăm tuổi thì cha mẹ đều khuất hết. Thầy Hộiđồng thấy bộ mềm mỏng thật thà, nên đem về mà nuôi đặng bồng ẵm săn sócCông Cẩn. Anh ta càng khôn lớn, tánh anh càng trung hậu.Vợ chồng thầy Hội đồng đem lòng thương nên chừng anh ta được hai mươituổi, mới đứng cưới Thị Sen là con gái của bà Hương giáo Phiến cho anh ta,rồi cất cho một cái nhà lá ba căn, cửa ván, cột vuông, ở phía dưới đầu xómmà cho ra ở riêng, lại giúp cho một trăm đồng bạc và năm chục công đất màlàm ăn. Tuy Thị Sen húng hính ưa lục đục ở trong nhà mà trang điểm , ít chịubươn chải với chồng ở ngoài đồng, nhưng mà nhờ Điều siêng năng, mạnhmẽ, xóc vác, nên năm nào ăn xài rồi trong nhà cũng còn dư được đôi ba thiên(25) lúa.Thầy Hội đồng thấy Điều biết lo làm ăn, lại càng thêm thương, nên cách ítnăm sau thầy đỡ đầu cho làm Hương hào, rồi từ khi cô Hội đồng có bịnh thìthầy lại cậy hoặc phụ lo góp lúa, hoặc lo coi thâu tiền đất dùm cho thầy nữa.Hương hào Điều là người biết ơn nghĩa, giúp việc cho thầy Hội đồng thì anhta tận tâm cũng như làm việc của anh ta, mà thầy Hội đồng cũng là người cócon ngươi, nên phú thác việc gì cho Hương hào Điều thì thầy không nghi ngờchút nào hết. Tình bà con của hai người thật là xa, mà cách đối đãi với nhaucoi chẳng khác nào chú cháu ruột.Năm nay Hương hào Điều được ba chục tuổi, cưới vợ đã tám năm rồi màsanh có một đứa con trai năm tuổi đặt tên là thằng Đặng. Anh ta cao lớn vạmvỡ, bộ thì bạnh dạn, mà tánh thì ôn hòa, lại có tật thương vợ cưng con, cứ bắtvợ ở nhà nuôi con, không cho đi làm việc chi hết. Anh ta đi thăm ruộng mớivề, quần còn ướt mem, đương ôm con mà nựng, kế thằng Tùng xuống kêu.Anh ta thay đồ mặc một cái quần lãnh, một cái áo bà ba lụa đen, đầu bịt khănxéo trắng rồi lật đật đi với thằng Tùng.Vĩnh Thái Đương ngồi tại bàn viết, chừng thấy Hương hào Điều bước vônhà, bèn kêu lại rồi biểu ngồi cái ghế gần đó và nói rằng:- Ba tôi đi chơi, giao hết ruộng đất cho tôi coi mà cho mướn. Tôi dò trong sổthì biết người nào mướn bao nhiêu, số lúa ruộng là bao nhiêu, song tôi khônghiểu ai làm sở nào. Tôi muốn đi tới mấy sở ruộng hết thảy, đặng coi sở nàotốt, sở nào xấu. Tôi cũng muốn đi coi hết mấy sở thổ trạch cho biết nữa. Tôinghe nói anh biết ranh rấp ruộng đất của ba tôi hết thảy, xin anh làm ơn dắttôi đi coi chơi được hay không?Hương hào Điều cười và đáp rằng:- Dượng muốn đi coi thì tôi dắt dượng đi. Cha chả, mà đi cực lắm, dượng đinổi hay không?- Cực cái gì?- Phải đi xuồng nhỏ mới được.- Đi xuồng thì đi, hại gì.- Như dượng chịu cực được thì đi. Dượng muốn bữa nào đi?- Khởi sự đi bữa nay. Ăn cơm rồi đi. Bữa nay anh rảnh hay không?- Lúc này lúa thóc làm rồi hết, tôi ở không có làm việc gì đâu mà khôngrảnh.- Ờ được. Thôi anh đi kiếm một chiếc xuồng cho sẵn đi, đặng ăn cơm rồimình đi.- Có xuồng dưới nhà tôi, chừng nào đi thì lấy xuồng mà đi.- Ai bơi?- Tôi bơi cũng được.- Thôi, anh ở đó chơi, đợi cơm chín rồi ăn cơm với tôi, để tôi sửa soạn câysúng đặng đem theo, như gặp chim cò mình bắn chim.- Dượng bắn giỏi hôn?- Khá khá chứ không giỏi gì lắm.- Cha chả, cây súng đó chú Hội đồng cưng lắm, không bao giờ chú chịu cho aibắn, dượng động tới đây tôi sợ chú về chú hay chú rầy.- Hại gì nà.Ăn cơm rồi, Vĩnh Thái bận một bộ đồ Tây bằng bố xám rồi mang súng đi vớiHương hào Điều. Chàng không thèm nói cho vợ biết mình muốn đi đâu, màThu Hà thấy chồng đi, cô cũng không thèm hỏi.Xuống tới nhà Hương hào Điều, Thị Sen lật đật ra chào Vĩnh Thái, còn thằngĐặng nó thấy Vĩnh Thái nó sợ nên nó nắm vạt áo má nó và đứng nép một bên.Hương hào Điều mắc lăng xăng lo tát nước chiếc xuồng và ôm chiếu xuốngmà trải. Vĩnh Thái đứng trong nhà mà chờ, chàng ngó quanh quất một hồi rồibước lại vỗ mặt thằng Đặng và nhìn Thị Sen mà nói rằng:- Chị nầy chỉ đẻ thằng con ngộ quá.Thị Sen mắc cỡ nên cúi mặt xuống chúm chím cười. Hương hào Điều dọnxuồng rồi mới mời Vĩnh Thái xuống đi. Thị Sen dắt con xuống bến ngó theo.Vĩnh Thái đưa tay ngoắc thằng Đặng, mà Thị Sen mắc cỡ nên day mặt chỗkhác.Vĩnh Thái đi coi ruộng đất luôn hai ngày, bữa nào cũng đến nửa chiều mớivề. Bữa sau chàng về tới nhà tắm rửa thay đồ vừa rồi, thì nghe xe hơi ngừngngoài cửa ngõ. Chàng bước ra mà dòm, cô Thu Hà ở phía sau cũng bước ramà ngó.Có hai người mặc đồ Tây bước vô sân, mỗi người đều có mang một cặp mắtkiếng đồi mồi, tay có ôm một cái cặp đựng giấy tờ đầy nhóc. Vĩnh Thái thấykhách lạ nên trở vô ghế mà ngồi. Hai người khách bước lên thềm rồi gõ cửa.Vĩnh Thái đứng vậy bước ra. Một người khách cúi đầu chào và nói rằng:- Tôi là Lê Hưng Nhơn chủ bút Quốc Dân báo.Người khách thứ nhì liền tiếp mà nói rằng ...