Chẳng có việc chi buồn bằng vợ chồng không hiệp ý nhau. Vĩnh Thái lên xe hơi đi chơi rồi, thì Thu Hà ra nằm trên ghế xích đu mà ngó ra vườn hoa, trí lững đững lờ đờ, mắt nửa nhắm nửa mở. Trước thềm gạch nắng rọi sáng quắc, ngoài rào cây bặt gió im lìm. Con chó vàng nằm khoanh dựa cánh cửa mà ngủ, bụng thở hoi hóp; con gà cồ đi vửn vơ ngoài sân rồi đập cánh gáy ó o; Thằng Mau với thằng Tùng mỗi đứa ngồi dưới chân một cái bàn, tay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
KHóc thầm - Phần 8 Phần 8Nhà Nghèo Nhịn Nhà GiàuChẳng có việc chi buồn bằng vợ chồng không hiệp ý nhau. Vĩnh Thái lên xehơi đi chơi rồi, thì Thu Hà ra nằm trên ghế xích đu mà ngó ra vườn hoa, trílững đững lờ đờ, mắt nửa nhắm nửa mở.Trước thềm gạch nắng rọi sáng quắc, ngoài rào cây bặt gió im lìm. Con chóvàng nằm khoanh dựa cánh cửa mà ngủ, bụng thở hoi hóp; con gà cồ đi vửnvơ ngoài sân rồi đập cánh gáy ó o; Thằng Mau với thằng Tùng mỗi đứa ngồidưới chân một cái bàn, tay cầm nùi giẻ mà lau bụi.Thu Hà nằm lim dim cho đến xế, bỗng đâu con chó vàng trong cửa nhảyxuống thềm mà sủa vang rân. Thu Hà giựt mình mở mắt ngó ra sân, thì thấyPhó lý Thâu đi vô lại dắt thằng con trai đi theo nữa. Phó lý Thâu vừa bước lênthềm, thì Thu Hà vụt hỏi rằng:- Chú đi đâu đó chú Phó lý?- Thưa cô, hôm tháng giêng tôi đong lúa ruộng còn thiếu hết năm chục giạ.Tôi xin với thầy để qua mùa tới tôi sẽ đong. Thầy cho rồi, mà bữa nay dượnghai buộc phải đong cho đủ, bằng không thì phải đem thằng con lên ở. Nămnay tôi thất quá, có lúa đâu đủ mà đong. Hồi sớm mai dượng dạy ngày maiphải dắt thằng con tôi lên. Tôi nghĩ nay cũng vậy mà mai cũng vậy, lại bữanay tốt ngày nên tôi dắt phứt nó lên đặng cho nó ở với cô và dượng.- Không. Thầy Hai thẩy sợ tá điền họ dễ ngươi. Hồi sớm mai sẵn có đủ mặtthẩy làm gắt với chú như vậy đặng cho họ thấy họ sợ, chứ bắt con chú ở màlàm gì. Ở trong nhà bạn trai thì có thằng Tùng với thằng Mau đủ rồi, cònmướn thêm chi nữa. Chú đem nó về đặng nó giúp cho chú.Phó lý Thâu chưng hửng, không biết nói sao được. Thu Hà thấy bộ anh talựng khựng thì cười và nói tiếp rằng:- Tôi nói thiệt đó, chú đem nó về đi.- Cha chả, nếu cô không cho nó ở, rồi dượng đòi lúa tôi, tôi biết lấy chi tôiđong?- Thôi năm nay chú thất mùa thì nhờ ông bà năm tới chú có trúng chú sẽđong.- Cô nhơn đức quá? Tôi nói thiệt với cô, tôi có một mình thằng nầy là lớn, tôinhờ nó lung lắm. Nếu cô dượng bắt nó ở, thì tôi cụt tay.- Thầy Hai, thẩy nói chơi với chú, chớ bắt nó lên ở mà làm gì.Phó lý Thâu mừng quá, nên biểu con vô xá Thu Hà mà về. Cha con Phó lý Thâubước ra khỏi cửa rồi, thằng Mau nói rằng:- Cô ở tử tế với nhà nghèo quá, còn dượng gắt thần kinh. Hồi sớm maidượng biểu thiệt đa cô, chứ không phải biểu chơi đâu.Thu Hà cười mà đáp rằng:- Chú Phó lý nghèo gần chết, làm gắt tội nghiệp chú, ai nỡ làm cho được.Người có đức hễ mở miệng ra thì nói những lời hiền từ, khiến cho thằng Maulà đứa liếng xáo, mà nghe rồi nó cảm, nên nó nói rằng:- Thiệt, ở trong làng nầy ai cũng phục cô hết thảy. Cô hỏi thử thằng Tùng màcoi, chớ không phải tôi nói lùa đâu.Thu Hà giả đò không nghe, cô đứng dậy mà đi xuống nhà dưới. Vĩnh Thái đichơi với Hương hào Điều đến tối mò mới về. Khi ngồi lại ăn cơm, chàng nóivới vợ rằng:- Bữa nay đi chơi mà có ích lắm. Tôi đi coi đất trên Mạc Cần Dưng. Miệt trểnđất hoang, coi thế còn nhiều, để tôi xin khẩn ít trăm mẫu chơi. Thu Hà lặngthinh mà ăn, dường như cô không muốn nghe lời chồng nói.Sáng bữa sau, Vĩnh Thái thức dậy sớm, chàng biểu sớp phơ đem xe hơi ra chochàng tập cầm tay bánh. Chàng tập cho tới trưa chàng mới trở về. Khi bướcvô cửa chàng vụt hỏi lớn rằng:- Phó lý Thâu có đem con lên ở không hả?Thằng Mau thưa rằng:- Chú có dắt lên hồi xế hôm qua, mà cô Hai không cho ở, nên chú dắt nó về.Vĩnh Thái nổi giận đi riết ra sau kiếm vợ mà hỏi rằng:- Sao mình dám cãi lời tôi? Tôi biểu Phó lý Thâu đem con lên ở, sao mìnhđuổi về đi hử?Thu Hà thấy chồng giận thì cô cười mà đáp rằng:- Chú nhờ có một thằng con lớn, nếu mình bắt nó ở thì tội nghiệp chú quá.Chú có hứa với tôi để mùa tới rồi chú sẽ đong lúa thiếu mùa này, nên tôi biểuchú dắt con chú về.- Mình ngu quá, mình dễ với tá điền đây, đố khỏi mình bị họ lột da mình.- Người nghèo, mình bó buộc người ta làm chi.- Ủa, nghèo thì chịu, chớ nghèo rồi giựt của người ta như vậy hay sao? Thâykệ, để tôi bắt làm giấy, qua mùa phải đong một trăm giạ.- Mình làm một trăm cái giấy đi nữa, cũng không có ích gì.- Sao vậy?- Tôi biết chẳng hề khi nào ba chịu ăn lời như vậy đâu. Cầu cho có lúa ngườita đong số thiếu đó mà thôi, ăn lời làm chi. Còn mình buộc người ta làm giấy,nếu tới ngày người ta không có lúa mà đong rồi mình giết người ta hay sao.Vĩnh Thái rùng vai ngoe nguẩy bỏ đi ra đàng trước không thèm nói với vợ nữa.Thu Hà thấy bộ chồng như vậy thì cô đứng ngó theo, miệng chúm chím cười,mà nước mắt rưng rưng chảy.Lối ba giờ chiều, Vĩnh Thái ngủ trưa thức dậy tắm rửa thay đồ rồi đội nón đitập cầm bánh xe nữa. Chàng men men đi xuống nhà xe, thấy thằng Mauđương ngồi chồm hổm mà nói chuyện với sớp phơ, chàng mới đi bét ra đứngdựa vách mà tiểu tiện và lóng tai nghe thử coi hai đứa nói chuyện gì. Hai đứađều ngồi day lưng ra phía ngoài cửa, nên chúng nó không thấy Vĩnh Thái.Thằng Mau hỏi sớp phơ rằng:- Anh tập dượng Hai cầm tay bánh được chưa?- Mới tập một buổi sớm mai nầy mà cầm sao được. Có giỏi nào cũng phảinăm bảy bữa chớ.- Nè, anh đừng có tập. Anh tập ...