Danh mục

Khói Lam Cuộc Tình

Số trang: 173      Loại file: pdf      Dung lượng: 662.06 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 22,000 VND Tải xuống file đầy đủ (173 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tâm Hồng rón rén bước về phía hành lang, hành lang dài hun hút, tối đen và lạnh lẽo những chiếc cột trụ to dọc theo bờ tường, chập chờn những chiếc bóng đen ngã dài theo bước đi tạo một cảm giác thê lương. Đôi chân trần đặt trên nền đất lạnh, Ngọn bạch lạp trên cánh tay nhỏ, toàn thân run rẩy trong chiếc áo ngủ màu trắng, Tâm Hồng rón rén đi tới trước. Nỗi lo sợ, kinh hãi và sự mong muốn mãnh liệt tràn ngập tâm hồn nàng. Nhìn quanh tứ phía, dọc theo hành...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khói Lam Cuộc TìnhKhói Lam Cuộc Tình Quỳnh Dao Khói Lam Cuộc Tình Tác giả: Quỳnh Dao Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 23-October-2012Trang 1/173 http://motsach.infoKhói Lam Cuộc Tình Quỳnh Dao Chương 1 -Tâm Hồng rón rén bước về phía hành lang, hành lang dài hun hút, tối đen và lạnh lẽo nhữngchiếc cột trụ to dọc theo bờ tường, chập chờn những chiếc bóng đen ngã dài theo bước đi tạomột cảm giác thê lương. Đôi chân trần đặt trên nền đất lạnh, Ngọn bạch lạp trên cánh tay nhỏ,toàn thân run rẩy trong chiếc áo ngủ màu trắng, Tâm Hồng rón rén đi tới trước. Nỗi lo sợ, kinhhãi và sự mong muốn mãnh liệt tràn ngập tâm hồn nàng. Nhìn quanh tứ phía, dọc theo hànhlang, sao nhiều cửa quá thế này ? Nhưng họ đã dấu mẹ Ở nơi nào đây ? Mẹ Ơi! Mẹ! Bốn bề vẫnyên lạnh, yên lặng một cách lạ lùng ghê sợ! Mẹ Ơi! Mẹ! Một giọt nến nóng bỏng nhỏ xuống tay,Hồng giật thót mình lên, Trời ơi! Mẹ Ơi! Mẹ! Hồng dừng lại, nghe nghóng. Bỗng từ bên trongmột cánh cửa phát ra một tiếng kêu dễ sợ, tiếng kêu như muốn xé nát tim người. Mẹ Ơi! Mẹ!Hồng chạy tới, đập mạnh lên tiếng cửa, gào to:- Mẹ Ơi! Mẹ Ơi! Mẹ.Cửa mở, dáng Cha Hồng cao và gầy chận ngay cửa, dáng dấp nhỏ bé của Hồng được nâng caolên. Giọng nói của cha mệt mỏi và đau thương:- Tâm Hồng, ngoan nào! Không thể vào đây được, mẹ con mất rồi!- Mẹ Ơi! Mẹ Hồng khóc thật to, vùng vẫy trong tay Cha - Con chỉ muốn mẹ à! Con chỉ muốnvào với me.Mẹ Ơi! Mẹ! Đầu Hồng nặng trĩu ngã sang một bên. Mẹ Ơi! Mẹ! Ngoài hang lang dài tiếng vangdội lại. Mẹ Ơi! Mẹ... Hồng như rơi vào lòng bể băng giá, nàng thấy mình thật yêu ớt, cô độc vàmất cả điểm tựa. Mẹ Ơi! Mẹ! Nàng vùng vẫy, la hét không thôi. Nàng muốn bỏ chạy ra khỏihàng lang này, nàng vùng vẫy, vùng vẫy...- Tâm Hồng! Hồng! Thức dậy đi con, lại nằm chiêm bao nữa ư ? Hồng!Một bàn tay thật ấm ve vuốt trán nàng, Hồng chợt tỉnh, nàng thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt vẫnmở trừng trừg chưa hết vẻ kinh hãi. Đèn trong phòng thật sáng, bốn bên vách dán đầy giấy hoahồng chớ nào có chiếc hàng lang âm u nào đâu ? Chiếc màn cửa màu đỏ sậm vẫn lửng lơ trêncửa sổ. Ngọn đèn pha lê trên trần vẫn tỏ xuống những tia sáng dịu dàng ấm cúng. Hồng quấntròn người trong chăn, trên tay đâu có vết nến nào đâu ? Nàng cũng không phải là cô bé bốntuổi tìm mãi không thấy mẹ vì mẹ nàng, mẹ này đang ngồi cạnh nàng đây mà! Bà đang mỉmcười hiền từ nhìn nàng với đôi mắt lo lắng. Đưa tay lau những hạt mồ hôi trên trán Tâm Hồng,mẹ hỏi:- Làm sao đấy hở Hồng ?- Dạ! Không có chi mẹ. Cơn ác mộng đáng ghét quá! Hồng nói- Dạ! Không có chi mẹ. Cơn ác mộng đáng ghét quá! Hồng nói nhưng vẫn không tránh đượccơn run rẩy - Con có hét lên nữa hả mẹ ?- Đúng thế, mẹ nghe tiếng con hét nên chạy vội qua xem chuyện gì, con thấy gì hở con ?Trang 2/173 http://motsach.infoKhói Lam Cuộc Tình Quỳnh Dao- Không... không có gì cả, con không nhớ. Tâm Hồng thờ ơ đáp, bất giác nhẹ chau đôi mày.Bà Linh Phương buồn bã nhìn con. Bà biết Hồng vẫn nhớ, vì nói đã gọi mẹ kia mà. Tiếng gọithật thê thảm, thật cô độc của một con bé trong đêm khuya. Nhưng bà cảm thấy hình như Hồngđã gọi người mẹ khác chứ không phải gọi bà. Bất giác bà rùng mình, lắc đầu để xua đuổi baonhiêu tư tưởng hắc ám và miễn cưỡng cười với con:- Thôi ngủ lại đi con! Nhưng nhớ đừng nằm mộng nữa nhé. Ờ hồi tối con uống thuốc chưa ?- Uống rồi mẹ ạ.Bà Linh Phương cúi xuống đắp lại chăn cho Hồng:- Vậy thì ngủ đi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá nghe con.Tâm Hồng nhìn mẹ, cười ngượng:- Con xin lỗi đã làm mẹ thức giấc.Bà Linh Phương lắc đầu không đáp. Tiếng Con xin lỗi làm mẹ thức giấc kia lễ phép lắm,nhưng tại sao bà cảm thấy nó ngờ ngợ khách sáo và thiếu tình thân mật mẹ con thế nào ấy. VớiTâm Hà thì khác, nó sẽ ngã ngay vào lòng bà, nũng nịu nắm áo bà và không để cho bà đi, hoặchét to: Con không muốn mẹ đi, con muốn mẹ ngủ với con hà! . Dĩ nhiên, có lẽ cũng vì Hà chỉmới mười chín tuổi, còn Hồng thì đã hai mươi bốn tuổi rồi! Không nghĩ ngợi thêm, bà LinhPhương liếc nhìn con với cái nhìn buồn bã, rồi lặng lẽ bước ra ngoài.Tâm Hồng nhìn theo bóng mẹ. Mãi đến lúc cánh cửa đóng chặt lại, nàng xô chăn qua bên vàngồi dậy. Khum người ôm chân, tựa cằm lên gối nàng ngồi thẫn thờ một lúc, rồi lại quay nhìnđồng hồ. Ba giờ sáng rồi, Hồng biết mình sẽ phải trằn trọc đến sáng. Gần đây, thuốc an thầnhình như đã mất hết hiệu lực. Mỗi đêm sự trằn trọc đến sáng dã trở thành thói quen. Đêm khuyasao lại dài dằng dặc thế nào ?Đẩy gối mền sang một bên. Tâm Hồng bước xuống giường, thay áo ngủ, cột chặt thắt lưng, đếnđứng cạnh c ...

Tài liệu được xem nhiều: