1. Lạ, đương hè, ngọn nắng mới cao lừng chói gắt khiến mặt hồ như xanh hơn, thao thiết hơn từng lượn sóng và khi trưa đứng bóng, tôi neo chiếc bè lồ ô vào vụng nước dưới chân hàng sao cổ thụ mà đánh một giấc ngon lành, ôi có những giờ phút thấy cuộc sống mới thi vị làm sao, mặc, công việc của một thằng hưu non có quá nhiều tủi cực vì nhàm chán, vì áp lực doanh thu, phải bơi thuyền hầu hạ đủ hạng người, khi thì bọn cậu ấm cô chiêu lựa chỗ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khói sóng mặt hồ Khói sóng mặt hồ TRUYỆN NGẮN CỦA PHÙNG TẤN ĐÔNG1.Lạ, đương hè, ngọn nắng mới cao lừng chói gắt khiến mặt hồ như xanh hơn, thao thiếthơn từng lượn sóng và khi trưa đứng bóng, tôi neo chiếc bè lồ ô vào vụng nước dưới chânhàng sao cổ thụ mà đánh một giấc ngon lành, ôi có những giờ phút thấy cuộc sống mớithi vị làm sao, mặc, công việc của một thằng hưu non có quá nhiều tủi cực vì nhàm chán,vì áp lực doanh thu, phải bơi thuyền hầu hạ đủ hạng người, khi thì bọn cậu ấm cô chiêulựa chỗ riêng một góc trời mà làm chuyện người lớn, rồi bọn thi sĩ dở hơi no cơm rửngmỡ, những thành phần đạo cao vọng trọng về vườn mượn thơ văn để di dưỡng tinh thần,thi thoảng giấu sau vần vè nỗi dày vò nhục cảm, những ái ân chưa tới, những ao ước chưathành, ôi lại bày trò ngợi ca thời quá vãng thanh bình làm như trước đây mọi sự tuyền làhoàn hảo, đẹp xinh và những người như bọn ta là lương thiện lắm, ôi sao tôi lại dài dòngthế này, à, bỗng heo may về, chỉ có dân nằm trên sóng như tôi mới cảm nhận heo may vềông ạ, ngọn gió nửa đêm bỗng như chòng chành và thoáng thịt da chuyển mùa, mặt hồnhè nhẹ khói sóng khiến lòng người như se lạnh, và tôi nhớ Thúy, ông cứ tưởng tượngmột thằng già bị con khinh vợ bỏ như tôi xin đi làm chân lái thuyền hầu khách du lịchtrên hồ, bỗng dưng được một đứa con gái hai mươi yêu và dâng hiến tấm thân thể nuộtnà, mơn mởn cho mình thì hạnh phúc nào bằng, mười năm rồi, tôi nhớ từng sợi lông tơtrên má Thúy, từng cọng cỏ đen xanh trên gò vệ nữ, từng hơi thở thơm mùi mưa ấm, đôibầu vú nhọn hoắt như chông đâm toạc chiếc mặt nạ đạo đức giả mà tôi từng đeo, từng tửthủ suốt bao nhiêu năm sắm vai ông giáo dạy văn trường huyện, biết mình bị cắm sừngmà đành ngậm miệng vì con, vì danh phận, vì thành tích của nhà trường và ông biếtkhông, khi con người sắm vai được âu yếm một cách bản năng, một cách cầm thú ta mớiphát hiện bao nhiêu năm ta đã mất bao nhiêu là lạc thú ở đời vì ta tưởng là ta đã tiến hóatrong văn hóa dục tình, tôi say mê, tôi si mê, nhiều đêm tôi ôm nàng và thèm chết, chết đểcòn mãi, vĩnh thể từng hiện hữu, thế nhưng Thúy nói, em chỉ thích ông, một vóc dáng traitrẻ phải trú ngụ trong một cái đầu “ngu trung” với tình yêu hướng thượng “mơ hồ lắm,điếm nhục lắm”, em yêu quý một tâm hồn lúc nào cũng dày vò đau đớn vì trót là người,nàng cứ hát... “để làm gì anh biết không để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...”, thế rồi khôngcó lần hai tôi cứu Thúy, nàng đã để gió cuốn đi, sao ông ngạc nhiên à, thế rồi nàng cũngchọn sự đi, ôi nàng lý giải lạ lắm về sự không muốn có mặt trên đời, rằng em khôngthuộc về thế giới này, đơn giản thế thôi, em chưa lập gia đình, chưa có con, em là một tựdo, em không muốn ràng buộc với ai hết, không phải em ngủ với ông vì chuyện hàm ơnông đã cứu vớt em, em thấy thương ông thực sự nhưng tất cả đã muộn, em là một ngườitội lỗi, em phải tự hiểu mình phải làm gì để đền tội, em chỉ mong ông nhớ về em, nhớ vềnhững ngày cả hai đều hạnh phúc,trời nước mênh mông, một thuyền một rượu một đànbà, ông còn ao ước gì nữa, em còn ao ước gì nữa, buồn cười, văn nhân thi sĩ khi thất tìnhcứ hẹn đến kiếp sau cho chim liền cánh cho cây liền cành, giá như có kiếp sau em sẽ yêuông từ cái đêm em nhận biết định phận đàn bà “đường ra kinh xa thật là xa anh ra chi mỗitháng mỗi ra...”, ông đừng hỏi chuyện đời tư của em nhé, vì mỗi lần như vậy là em lêncơn, em có thể giết ông hay bất cứ thằng đàn ông nào khi chuyện quá khứ được nhắc lại,ông có thích chuyện liêu trai không, cứ coi em là con hồ ly tinh tu luyện thành người, vờtự trầm trên hồ để ông cứu vớt, sau đó nói yêu ông và những đêm ân ái ngút trời như làđể trở thành người, cả hai, với ông là giấc mộng thân danh không thành, vì thi rớt, nayđược đền bù về mặt thân xác, được gái trẻ, đẹp yêu chiều, thế là ông thôi than thở vềphận bạc, về đời bạc, ông tìm thấy niềm hạnh phúc trần gian dù là trong thoáng chốc, ôiem thích thơ René Char về niềm vĩnh phúc trong những hình bóng thoáng qua của nhữngnàng con gái, em ư, em từ kiếp hồ ly nhờ ân ái em mới biết lạc thú ở cõi người, thú đauthương, tất nhiên, nhưng dù sao cũng hạnh phúc, em thích một nhà văn nữ viết sau khiđược đàn ông hỏi rằng ái ân làm em có mệt không, vâng em có mệt nhưng sung sướng vôbiên, hưng phấn có giảm nhưng khoái cảm lâu dài như slogan quảng cáo thuốc tăng lựcmột người khỏe hai người vui cả xóm ngậm ngùi vì thèm khát, em đùa đấy, nhưng thựclòng và rồi, ôi cái dáng vóc thon mềm ấm nóng ấy, đôi mắt to ngơ ngác tin yêu ấy, rừngtóc mun êm ả ấy đã lặng lẽ dời xa tôi trong im lặng, Thúy nhảy cầu Lũng một ngày mưa,mãi ba ngày sau mới tìm thấy xác, tôi là người thân quen duy nhất của Thúy ở phố núinày, không một thứ giấy tờ tùy thân, không một ai đến nhận là ruột thịt hay bằng hữu, đóông thấy, trong khoang thuyền là bức ảnh thờ của Thúy, tôi nhờ một thợ ảnh chụp lúcnàng còn sống, những ngày trời nước bềnh bồng cùng tôi...2.Tôi thật ngẫ ...