Tôi cũng không nhớ nổi cái khối u quái ác đó đã hiện hữu trong tôi từ bao giờ. Nhưng chắc chắn một điều phải là từ ngày tôi đã trở thành giàu sang phú quí, ăn uống dư thừa, đỏ da thắm thịt,có bơ có sữa, có rượu ngon gái đep suốt sáng thâu đêm , có áo mão xênh xang, lên xe xuống ngựa, có nhà cao cửa rộng, có tôi tớ đầy nhà, có kẻ hầu người hạ, và nhất là có cả một đám quan quân như sa tăng sai đâu đánh đấy, luôn trung thành...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Khối U Khối U Kiều GiangTôi cũng không nhớ nổi cái khối u quái ác đó đã hiện hữu trong tôi từ bao giờ. Nhưngchắc chắn một điều phải là từ ngày tôi đã trở thành giàu sang phú quí, ăn uống dư thừa,đỏ da thắm thịt,có bơ có sữa, có rượu ngon gái đep suốt sáng thâu đêm , có áo mão xênhxang, lên xe xuống ngựa, có nhà cao cửa rộng, có tôi tớ đầy nhà, có kẻ hầu người hạ, vànhất là có cả một đám quan quân như sa tăng sai đâu đánh đấy, luôn trung thành tuyệt đốivới tôi, vì áo mão cân đai được tôi ban phát, không bao giờ cạn, bổng lộc, quyền uy thọhưởng không bao giờ dứt...Bây giờ ngồi đây, mang cái khối u đã già, di căn khắp người, cả xác thân rã rời......Tôinhớ lại cái ngày xưa, khi còn là một gã thư sinh khố rách, da bọc xương,bữa sắn bữakhoai,măng rau cháo bẹ, vợ tôi thì cằn cỗi khẳng khiu, mấy đứa con òi ọp rách nát, làngtrên xóm dưới xơ xác tiêu điều . Một đêm nọ , vợ thỏ thẻ bên tai tôi : “ Mình à, em nghenói trên núi Nga Sơn ở bên Tây Thiên gì đó , có một đạo sĩ nhập định đã suốt mấy mươinăm, có tài hô phong hoán vũ , cải tử hoàn sinh ,mình hãy mau tìm đến ngài thỉnh sáchcầu kinh đem về khổ luyện , may mà tìm được con đường có thể giúp cho gia đình cùngbà con xóm giềng và cả quê hương, đất nước mình thoát khỏi cái đói nghèo bệnh tật đãđeo đẳng ta từ kiếp này qua kiếp khác”.Nghe theo lời nàng, từ giã xóm thôn, từ giã quê hương khổ đau , tôi khăn gói lên đường ,quyết tâm tầm thầy học đạo, mong có ngày đem cái sở học mà cứu nước giúp đời.Đường lên Nga sơn - Tây Thiên đầy gian lao vất vả , mưa dầm nắng lửa, đêm lạnh buốtthấu xương, ngày nóng như thiêu đốt, đói chẳng cơm ăn ,khát không nước uống. Nhưngrồi một ngày kia , sau gần một tháng vật lộn với tử thần, tôi cũng đã đến được đỉnh Ngasơn , một trong năm ngọn núi cao nhất của Tây Thiên, sừng sững giữa trời như muốnchọc thủng mấy tầng mây xanh .Khi mặt trời vừa lách qua khỏi cái khe núi sương tuyếtcòn phủ mờ ở phía đàng đông, ngước nhìn lên đỉnh Nga Sơn , giữa lưng chừng trời, tôinhác thấy, sau lớp mây thưa, là một vùng cây lá um tùm xanh thẳm ẩn trong bảy sắc cầuvồng sau một cơn mưa nhẹ. Quả là chốn bồng lai tiên cảnh như trong hoài niệm tuổi thơtôi.Tôi mừng quýnh, hơi thở hổn hển, cố lê bước chân nặng nhọc về phía khoảnh rừngđầy cuốn hút kia. Mới vừa tiếp cận với bìa rừng, tôi đã được thưởng thức một khúc nhạcrừng kỳ ảo hòa quện muôn âm sắc của thiên thai. Bầy chim rừng, không hiểu vì sao ,bỗng dưng sà đậu trên vai tôi như một cử chỉ thân thiện rồi vụt bay đi , mất hút vào rừng,gửi lại một thứ âm thanh huyền diệu.Rồi những con thú dáng vẻ hiền lành ,như đã đượcai đó dạy bảo cẩn thận, lần lượt đi qua và cúi chào tôi, tỏ vẻ vui mừng, vì có lẽ lâu lắmchúng mới có dịp đón người khách lạ. Tôi phơi phới tiến theo đàn thú về phía tịnh cốc,nơi theo làn gió bốc ra mùi hương trầm thoang thoảng . Bỗng tôi giật thót,vì có giọng nóiđầy nội lực phát ra từ phía cửa hang:-Nhà ngươi là ai, ở đâu ,vì sao phải gian lao vất vả tìm đến nơi thâm sơn cùng cốc này ?Nghe giọng nói vừa uy nghiêm vừa lạnh lùng, cũng chẳng mấy thân thiện, tôi run lên vìlo sợ, nhưng lại cũng vừa mừng trong lòng , vì cuối cùng thì tôi cũng nghe được tiếngngười, đó là một sự thèm khát chỉ sau bát cơm, manh áo mà trong một tháng trời tôi phảilàm bạn với núi cao hố thẳm , hang hùm miệng sói, tôi vội quỳ xuống, mắt hướng về tịnhcốc:-Bạch Đạo sư, con, người nước Đại Ngu, ở miền Đông Thiên nghèo khó. Liền mấy nămnay, quê hương con bão lũ triền miên, mất mùa đói kém, giặc giã nổi lên như ong, xómthôn xơ xác tiêu điều, quan quân thi nhau vơ vét của dân, tiếng oán than ngút trời dậy đất,thấm vào hang cùng ngõ hẻm. Được nghe Đại Sư là bậc cao thâm đắc đạo, con xin đượcđến đây thỉnh giáo nghe kinh. Kính xin Đại sư xót thương, không chê kẻ hèn này là ngườiphàm tục, truyền dạy đạo pháp, để con đem về truyền lại cho đồng bào con, mong cóngày đất nước con thoát khỏi cảnh lầm than cơ cực!- ĐẠO có trong khắp đất trời và trong mỗi con người, hà tất nhà ngươi phải đến tận nơinày để tìm ta?-Bạch Thầy, quê hương con cũng có nhiều đạo giáo, nhưng hoàn cảnh hiện nay, chẳngcòn linh nghiệm gì. Hơn nữa chẳng có ai dẫn dắt con vào con đường tu nghiệm ấy. XinThầy hãy chỉ cho con đường đến Đạo Pháp của Thầy-“Tận kỳ tâm,tắc tri kỳ tính. Tri kỳ tính tắc tri Thiên.” Trước hết phải đi vào chính lòngngươi, sau đó hãy đi vào lòng nhân dân ngươi, đó là con đường cho ngươi và cho đồngbào ngươi bây giờ đó.Những lời của Đạo Sư nói thì tôi cũng đã nghe, nhưng nó mơ hồ quá, tôi không thể nàohiểu được và chẳng thể nào áp dụng được cho hoàn cảnh hiện tại của quê hương .Tôi nàinỉ:-Xin đại sư xót thương! Con đã không cần đến mạng sống, lặn lội ngày đêm, nay đếnđược nơi này, nếu thầy không ban ơn chỉ giáo, thì con nguyện bỏ thây nơi này chứ khôngvề nữa.Không gian và thời gian như tan vào hư vô, núi rừng chìm vào im lặng, con người nhưchẳng còn hiện hữu trong thế ...