Thông tin tài liệu:
Một người đàn ông ngồi rung đùi hai chưn bỏ thòng vắt qua bờ của bộ ván ngựa gỗ, tay se điếu thuốc rê vấn giấy báo nhựt trình, nhìn chăm chăm ra phía cửa cái, tay cầm sẵn cái hộp quẹt diêm để mồi lửa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không Biết Mình Còn SốngKhông Biết Mình Còn Sống Sưu TầmKhông Biết Mình Còn Sống Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 23-October-2012Một người đàn ông ngồi rung đùi hai chưn bỏ thòng vắt qua bờ của bộ ván ngựa gỗ, tay se điếuthuốc rê vấn giấy báo nhựt trình, nhìn chăm chăm ra phía cửa cái, tay cầm sẵn cái hộp quẹtdiêm để mồi lửa. Còn người đàn bà ngồi ở chiếc ghế đẩu kéo ống quần dài tới vế khìa tay gảybắp thịt sồn sột, mắt đảo tứ phía, liếc nhìn chung quanh như sợ có người rình rập bên ngoài.Không nghe động tĩnh người đàn ông liền bước xuống đất lộn dây ruột tượng lòi ra sấp vàng câymỏng vánh lén đút nhanh qua tay người đàn bà và ra dấu gói lại ràng thun thật kỹ.Có tiếng chó sủa rất xa, một người xề tới cạnh bàn kề miệng định thổi tắt ngọn đèn dầu tranhtối tranh sáng. Người đàn bà đưa tay ngăn lại:- Đừng. Anh cứ để tự nhiên.- Phải đó, tắt đèn ở ngoài dễ thấy bên trong.- Chị coi chừng vợ chồng thằng cha tổ trưởng an ninh tối hay rình nhà người khác để báo cáo.- Thì đừng có hành vi gì lố bịch để thiên hạ khỏi nghi. Thôi anh đừng xì xào nữa.Vàng bạc là manh mối câu chuyện. Vừa nói người đàn bà tên Bảy Bét liếm tay thấm nước miếnglẩm nhẩm đếm từng cây vàng, soi qua loa trước bóng sáng ngọn đèn dầu nửa trong nửa đụcquan sát giả thiệt rồi nhét từng lá vào chiếc áo cót-sê, phần còn lại đút lòn qua tay chồng, nháymắt cho Bảy Bét lòn đi ra cửa sau phi tang phòng khi bất ngờ công an xô cửa ập vào khám xétkiểm tra hộ khẩu.Tiền trao cháo múc, anh Vỹ tiếc tiền đưa ra mua giấy tàu đi vượt biên:- Tui có bao nhiêu tài sản chừng đó tin tưởng đem giao hết cho anh chị thì cố gắng lo cho vợchồng tui và hai đứa con tui rất tội nghiệp. Có gì không suôi là chắc tui tự vận.Nghe chồng than vợ không dằn được xúc động nước mắt chảy ròng ròng hai khoé:- Đi quả nhiên là được. Quẻ thầy bói coi rất tốt. Mình ăn ở hiền lành Trời Phật dòm xuống phùhộ vợ chồng mình tai qua nạn khỏi. Anh đừng nói xui quẩy không nên đâu.Thấy vợ khóc anh Bảy xót xa:- Em sao kỳ quá! Nói được rồi còn khóc lóc làm gì! Việc gì rồi cũng tai qua nạn khỏi hết.Trang 1/7 http://motsach.infoKhông Biết Mình Còn Sống Sưu TầmChị Bảy Bét là người môi giới, an ủi:- Anh Tư đừng lo. Tụi tui làm ăn đàng hoàng mà! Đã mười mấy hai mươi chuyến, chuyến nàocũng trót lọt. Nhằm nhò gì tụi công an đối với tụi tôi. Chuyến đi thành công anh qua bển làm ănkhá giả nhớ gởi về cho vợ chồng tui thêm đô la.Qua giây phút mọi người nín thinh, chị Bảy tiếp lời nửa nạc nửa mỡ:- Thì anh chị Tư cứ nghĩ lại đi nếu sợ thì thôi, tôi thối lại. Tôi về. Đi vượt biên ai dám ép.- Anh Vỹ sợ mất cứu tinh tay ngoắt lia ngoắt lịa cầm chị Bảy ở lại:- Nói là nói vậy thôi. Chớ tôi nhất quyết đi thì đi. Ở với tụi này rồi cũng sẽ chết. Không chếttrước thì cũng chết sau. Thà đi!- Ừ! Phải thẳng thừng như ruột ngựa như vậy thì tốt.- Tụi tôi có cần đem thuốc uống say sóng gì không? Sao tui lo quá! Con Út nhà tui hay ọc sữa.- Úi chà! Nói chuyện với anh riết rồi tui cũng lây cái bệnh truyền nhiễm nhát như thỏ đế. Chủtàu, tài công họ lo đầy đủ hết rồi. Cụ bị hoàn chỉnh lắm rồi ông cụ non à! Họ còn lo hơn anhnữa đó. Chuyến này đánh chuyến chót tài công đem theo vợ con đi luôn. Như vậy đủ lo cho anhchưa?Chập tối thành phố lên đèn. Dãy cột đèn đường treo lủng lẳng các bóng đèn cái bị cháy đít, cáicòn xót một hai chỉ đồng loe ngoe làm rơi rớt vài tia sáng hấp hối xuống mặt đường như thảmhoa. Trong khi đó tại một hẻm cụt, vô trong một đường mòn liên tổ của “Thành phố Hồ ChíMinh”, trong căn nhà lá nhỏ một bên chủ bên khách chụm đầu vào nhau bàn bạc vừa mặc cảtổng số cây vàng để mua một chuyến vượt biên. 3 cây vàng cho một đầu người. Luật giang hồnếu “Đóng hụi” sòng phẳng tại Sài Gòn thì được hồi “nửa” cây.Bàn chuyện xong xuôi, đánh nhanh rút lẹ, Anh Vỹ tiễn chân khách ra cửa còn xầm xì hỏi với:- Tui mặc quần áo gì cho không bị khả nghi?- Ừ! Cứ bận đồ làm mướn như ở nhà. Giản dị thôi. Một bộ trong mình đủ rồi. Qua Mỹ có tiềnmặc sức mà mua sắm. À, nhớ là đứng đội nón lưỡi trai, dân Rạch Giá họ sẽ biết ngay mình ởthành phố xuống. Anh phải chịu khó dan nắng chút xíu cho nước da đen đen như dân biển thìviệc gì mà không xong.Vỹ lóng tai nghe lời chị Bảy dậy, búng tay một tiếng chóc:- Chị Bảy Bét mới thật là một chuyên viên vượt biên!Nói rồi ray qua hôn lên má vợ một cái ngọt sớt. Bị chị Bảy đẩy ra :- Cái ông khỉ này! Cứ mỗi lần vui chuyện gì là lại đè tôi ra bắt tôi vui lây!Tại bờ biển Rạch Giá, điểm vượt biên.Bắt đầu từ 11 giờ đêm, từng nhón 5,3 người len lỏi trong vuờn mía từ từ chui ra có mặt tại tụ ...