Danh mục

Không có tiết canh mèo

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 99.52 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Sao cơ ạ? – Tớ hét lên hoảng hốt – Chú sẽ giết con mèo này á? Tớ thấy bên ngoài ầm ĩ nên chạy ra xem. Chú Hoàng đang xách cổ một con mèo màu xám vằn đen, nó giãy giụa liên hồi, kêu gào thảm thiết. Chú ở trọ nhà bà tớ. Là một thủy thủ, chú khỏe khủng khiếp, có giọng cười to và vang, rất hay đùa và cũng rất tốt bụng. - Mèo nhà ai thế ạ? – Tớ hỏi. - Mèo hoang – Chú cười toét – Chú bắt làm thịt đấy....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Không có tiết canh mèo Không có tiết canh mèo- Sao cơ ạ? – Tớ hét lên hoảng hốt – Chú sẽ giết con mèo nàyá? ***Tớ thấy bên ngoài ầm ĩ nên chạy ra xem. Chú Hoàng đang xáchcổ một con mèo màu xám vằn đen, nó giãy giụa liên hồi, kêu gàothảm thiết. Chú ở trọ nhà bà tớ. Là một thủy thủ, chú khỏe khủngkhiếp, có giọng cười to và vang, rất hay đùa và cũng rất tốt bụng.- Mèo nhà ai thế ạ? – Tớ hỏi.- Mèo hoang – Chú cười toét – Chú bắt làm thịt đấy. Mai chonhóc nhậu tiết canh mèo!- Sao cơ ạ? – Tớ hét lên hoảng hốt – Chú sẽ giết con mèo này á?Chú bật cười ha hả:- Thế bình thường nhóc nhai sống thịt lợn đấy à? Phải giết nó rồimới luộc lên được chứ! Lợn, gà, chó, mèo, vân vân, được sinh rađể cho con người ăn. Chú đang giúp nó – chú lúc lắc bàn tay cầmcon mèo – hoàn thành bổn phận!Tớ há miệng định cãi, nhưng chẳng nghĩ được gì để nói cả. Vậy làtớ cứ đứng đó với cái miệng há hốc, nhìn chú nhồi con mèo đãkiệt sức vào bao bố, cột chặt lại rồi quẳng đánh uỵch ra vườncây, nghe chú nói với bà: Để trong nhà tối nó kêu ngao ngao thìmất ngủ.Tớ là Chíp. Tớ đang bị lương tâm dằn vặt, nên tớ phải chạy ngayvề nhà tìm ba mẹ. Ba là một nhà môi trường học – tớ cũng chảrõ đấy là nghề gì – còn mẹ là giáo viên lịch sử. Họ có thể giảiquyết hầu như mọi vấn đề của tớ. Đến cửa nhà tớ hét toáng:- Bố! Mẹ! Chú Hoàng định ăn thịt một con mèo!Hai cũng đang ngồi đó, bật cười: Chíp nói nghe như chú ấy làquái vật vậy, còn mẹ nhíu mày: Chuột rõ lắm mà lại đi bẫymèo. Bắt chuột mà ăn thì hơn.Tớ liền quay sang mẹ: Mẹ, chú Hoàng làm sai phải không? Ừ.Không nên làm thế. Nhưng mình cũng vậy mà. Mình cũng giếtlợn để ăn còn gì, chú nói bổn phận của các con vật là làm thức ăncho mình. Vậy con Đà Điểu cũng phải bị ăn thịt hả mẹ? – Tớmếu máo và bắt đầu khóc vì ý nghĩ ấy kinh khủng quá.Mẹ và Hai vội ôm lấy tớ, ba thì bỏ quyển sách đang đọc xuống,đưa mắt nhìn mẹ. Đợi tớ nín, mẹ nói:- Không, mọi thứ được sinh ra là để sống. Con người làm ra cáibàn này, vì vậy cái bàn được tạo ra để phục vụ con người. Còncây cối, các con vật và cả con người nữa, được tự nhiên sinh ra vàtự nhiên mới có quyền quyết định mục đích sống của chúng ta.Nhưng chú Hoàng cũng có cái đúng, con người chẳng phải đạođức giả lắm sao, thịt gà thì vẫn ăn nhưng lại tỏ ra thương xót khitận mắt thấy con gà bị cắt tiết. Anh nghĩ sao hả, nhà môi trườnghọc hay-nhậu-cầy-tơ? - Mẹ đưa mắt về phía ba, khiến ba khẽ nhănmặt.- Chỉ là... bạn mời thì anh dùng thôi. Nghe này Chíp – ba xoay tớlại đối diện với ba – Thịt lợn ngon và bổ, lợn lại chẳng biết làm gìngoài ăn và ngủ nên ta nuôi thật nhiều lợn lấy thịt. Những con lợnđược nuôi đó cũng giống như cái bàn được tạo ra này. Con mèokia không được sinh ra và nuôi dưỡng theo cách đó nên nó cóquyền sống. Chó mèo lại có ích và thân thiện, nên nhìn chung takhông nên giết chúng.Nếu con thực sự thương chúng, đừng bao giờ ăn thịt chó mèo.Đừng nghĩ điều đó quá nhỏ nhoi. Mọi người vẫn thường nghĩ thếvề việc bảo vệ môi trường. Rằng một miếng rác nhỏ không thểảnh hưởng đến Trái Đất, nhưng họ nhiều lần nghĩ vậy, rồi nhiềungười nghĩ vậy. Thế là ta có những bãi rác to hơn cả một trangtrại. Cũng như thế, một lần con từ chối ăn thịt mèo là con đã giúpmột con mèo không bị giết. Năm mươi lần, con cứu được cả mộtđàn mèo lớn. Chú Hoàng không phải người xấu, chú chỉ khônghiểu hay coi trọng những điều này giống như rất nhiều ngườikhác.Hai gật gù. Những điều ba mẹ nói, tớ chẳng hiểu được bao nhiêu.Nhưng có một điều tớ biết chắc: Đà Điểu cũng như con mèo xámsọc đen kia phải được sống. Vì vậy tớ quyết định lau nước mắt vàđi ngủ.Bà nội thường dậy khá sớm, mở cổng ra ngoài đi bộ. Ba mẹ cũngvậy, và sáng nay, chỉ sáng nay thôi, tớ cũng vậy. Tớ rón rén mởkhóa lẻn ra ngoài trong lúc ba mẹ đang tập thể dục. Đến cổng nhàbà tớ thấy ngay cái bao bố đựng con mèo, nó vẫn ở chỗ tối qua.Con mèo thấy có bàn tay chạm vào cái bao liền rên lên yếu ớt,nhưng tiếng tim tớ đập thình thịch còn to hơn.Tớ rút cây kéo cắt đồ ăn lấy từ bếp và xoẹt!, cắt đứt nút buộc baobố. Con mèo nhảy xổ ra, làm đổ chiếc xe đạp của chú Hoàng cáirầm kinh thiên động địa.Bỗng có một bàn tay túm lấy tớ, thì thầm: Về nhà, nhanh lên rồiđẩy tớ về phía cổng. Chẳng đợi nói đến lần thứ hai, tớ vắt chânlên cổ chạy khỏi đó. Mẹ và Hai đã chờ sẵn, tớ vừa vào nhà liềnđóng cửa lại. Qua tấm kính, chúng tớ thấy ba vứt cái bao bố vàoxe chở rác gần đấy, ba giây sau thì chú Hoàng hùng hổ chạy ra, lalối:- Anh có thấy đứa nào vừa thuổng mất con mèo của em không?Em nghe tiếng xe đạp bị đổ nên chạy ra ngay mà không kịp! Bà đibộ để cổng mở nên mới sinh chuyện, đáng ra em phải để nó trongnhà!- Thế à, tôi vừa ra vứt rác, không thấy ai cả. – Ba trả lời tỉnh queo.Chú nhặng xị hồi lâu rồi mới chịu bỏ về. Ba cũng đủng đỉnh trởvào.Giờ thì cả ba, mẹ và Hai đều đang nhìn tớ nghiêm khắc. Tớ biếtmọi người sẽ không tán thành hành động lén lút phá hoại củamình nên đã chẳng nói với ai. N ...

Tài liệu được xem nhiều: